Thứ Tư, 31 tháng 8, 2016

TỰ SỰ KHÚC

Tôi dẫn tôi lòng vòng ra phố
Xe cộ ngược xuôi rất vội vàng
Mới hay trời đất vô cùng rộng
Mà đời mình cứ mãi lang bang

Một thuở rong chơi cùng tuế nguyệt
Cuối đời lại sống ở quê ai
Tóc trắng đời trai nơi viễn xứ
Buồn vui một bóng biết còn ai

Vô tình chân bước ta vào quán
Mong tìm một góc nhỏ bình yên
Lại thấy lao xao người cười nói
Thiên hạ bàn thế sự đảo điên

Ngồi lại một mình nơi góc nhỏ
Tôi nhìn tôi nhìn quán vu vơ
Ngày tháng vẫn lạnh lùng qua vội
Ta còn gì ngoài mấy bài thơ

Vẫy tay ta chào ta lạ lẫm
Đời sống buồn tênh em có hay
Cơm áo quay tròn ta như vụ
Nghe thiên thu rụng dưới chân ngày.

NGUYỄN VĂN ĐIỀU

CHÚT XƯA

Ngồi với nhau một chút này
Mai kia còn biết có ngày hôm nay
Đời như con nước vơi đầy
Lòng tôi sóng vỗ ai hay chăng là
Người đi người sẽ quên ta
Cũng xin thâm tạ bóng tà huy xưa.

NGUYỄN VĂN ĐIỀU

CÔNG PHU KHUYA

Năm giờ sáng vào Chùa Bảo Phước
Lắng lòng ta ngồi tụng Lăng Nghiêm
Quên đi cuộc sống bao triền phược
Ta thả lòng bay tợ bóng chim

Ở đó ta gặp ta thật sự
Tập thở ra rồi hít thật đầy
Trời vẫn còn đêm thanh tịnh lắm
Ta nghe lòng tĩnh lặng như mây 

Ở đó ta mừng ta trở lại
Chút lòng trong vắt nhẹ như bông
Ngồi yên chừng khoảng vài mươi phút
Ta đi từ động trở về không

May mắn ta gần Chùa Bảo Phước
Có thời gian đi tới công phu
Tập quên những bộn bề phía trước
Ta tìm ta trong cõi phù du.

NGUYỄN VĂN ĐIỀU

Thứ Hai, 29 tháng 8, 2016

CHIỀU

Tôi như con nước xa nguồn
Đi. Đi mãi mà luôn nhớ về
Kể từ độ phải bỏ quê
Bàn tay năm ngón mải mê phố người
Còn ai một thuở buồn vui
Chiều nơi viễn xứ bùi ngùi lòng xưa.

NGUYỄN VĂN ĐIỀU

CÓ MỘT THỜI LÃNG MẠN

Tôi đang giữa quê người trời Tháng Tám
Một chút buồn một chút nhớ bâng khuâng
Ngày nào đó áo em vàng hoa cúc
Tình yêu ta ngày ấy đẹp vô cùng

Em ngày ấy cũng một trang hương sắc
Đời học sinh áo trắng rất êm dềm
Giờ tan học có bao chàng theo gót
Tôi một thời dệt mộng đắm say em

Nhưng chiến tranh quê mình lan nhanh quá
Tôi bỏ trường vì gia cảnh tản cư
Bởi giặc giã thân tôi vào cơn lốc
Ngày xa em không nói được giã từ

Ngày gặp lại em làm dâu nhà khác
Tôi nghe lòng đau xót biết bao nhiêu
Thời chiến tranh bao đau thương mất mác
Tôi quên dần nỗi khổ mất người yêu

Giờ ngồi lại giữa một ngày Tháng Tám
Tóc xanh xưa nay đã trắng đời trai
Thương quá đỗi có một thời lãng mạn
Chớm thu rồi nghe gió lạnh qua vai.

NGUYỄN VĂN ĐIỀU

CÁM ƠN ĐỜI CÁM ƠN EM

Cám ơn em một thuở nào ngồi lại
Đã cùng tôi bàn tính chuyện đường dài
Tuổi mới lớn tình học trò vụng dại
Tay cầm tay mình nói chuyện tương lai

Em ngày đó với lòng non thục nữ
Đã cho tôi những rung động đầu đời
Ngồi bên nhau nhắc một thời tuổi nhỏ
Chiều cuối tuần đi bát phố vui chơi.

Kể cho nghe nỗi lòng yêu hai đứa
Những ân tình một thuở dễ gì quên
Bao mơ ước của một thời mới lớn
Lúc gần nhau ta chưa biết ưu phiền

Nhưng giặc giã leo thang dần chiến cuộc
Đời tản cư tôi bỏ lớp xa trường
Những mộng ước đã rẽ vào khúc ngoặc
Tôi lên đường theo tiếng gọi quê hương

Rồi bảy lăm ngày miền Nam thất trận
Tôi đi tù qua các trại tập trung
Em dang dở héo hon đời con gái
Nghe song thân em cất bước theo chồng

Ai biết được dòng đời bao ngả rẽ
Tình yêu xưa như nước cuốn theo dòng
Tôi ngồi lại giữa một trời dâu bể
Chút tình nào đành phải gởi vào không...

NGUYỄN VĂN ĐIỀU


NÀY EM THÁNG TÁM LẠI VỀ

Này em tháng tám lại về
Ta nghe hiu hắt tái tê qua lòng
Ân tình còn mãi chưa xong
Áo cơm tất bật long đong quê người
Tay che chưa ấm môi cười
Một tôi phố lạ buồn vui với đời.

NGUYỄN VĂN ĐIỀU

Thứ Tư, 3 tháng 8, 2016

THÁNG BẢY VU LAN VỀ

Tháng Bảy , Vu Lan về
Con bồi hồi nhớ Mẹ
Ôi ngày xưa còn bé
Là thiên thần trong con

Nuôi con Mẹ mỏi mòn
Đâu nề hà vất vả
Dòng đời chia bao ngả
Mẹ đâu sờn gian lao

Mắt Mẹ là trăng sao 
Cho đời con bay bỗng
Đời chập chùng khát vọng
Mẹ mong con nên người

Con lên tuổi hai mươi
Tóc Mẹ đà chớm bạc
Mẹ luôn là bóng mát
Để che chở đời con

Bây giờ con lớn khôn
Mẹ đi về cõi khác
Giữa đường trần ngơ ngác
Con thương Mẹ vô cùng...

NGUYỄN VĂN ĐIỀU

Thứ Ba, 2 tháng 8, 2016

BÀI TÌNH CA CHO EM

Trên lối về chiều nay
Tôi nhìn tôi bỗng lạ
Dòng đời chia trăm ngả
Thân phận như bọt bèo
Bến nào còn gieo neo
Giữa chập chùng nhân ngã

Xin một lần thâm tạ
Nghiêng mình cám ơn em
Cho tôi những êm đềm
Của một thời non dại
Nụ tình còn xanh mãi
Giữa tim hồng xôn xao

Em từng hỏi vì sao
Lòng người ưa thay đổi
Đường trần bao nhiêu lối
Mà tình người phôi pha
Anh hát bài tình ca
Cho tình ta chắp cánh

Nụ hôn nào thần thánh
Đưa tình ta vào đời
Cùng nhau ta rong chơi
Qua bao la bờ bến
Đôi tim đầy xao xuyến
Giữa mịt mùng hư vô.

NGUYỄN VĂN ĐIỀU

Thứ Hai, 1 tháng 8, 2016

RA PHỐ CÙNG NGƯỜI

một phen ra phố cùng người
ta nghe thất đởm nụ cười bỏ quên
ngỡ ngàng bao lối không tên
nghe hoang vu gọi lênh đênh phận mình
cầm tay đi giữa vô minh
yêu em một độ cũng đành trăm năm
lòng xưa một thuở trăng rằm
bỗng như sóng vỗ giữa trần gian xanh
này em những bước vô tình
làm sao giữ được lung linh tuổi vàng.

NGUYỄN VĂN ĐIỀU