Thứ Ba, 28 tháng 12, 2010

NGỒI LẠI BÊN ĐỜI 1



Rồi ngày tháng cứ âm thầm đi mãi
Tôi bâng khuâng khi ngồi lại bên đời
Bỗng có lúc chợt thấy mình lạ lẫm
Biết còn ai cho ấm áp cuộc chơi ?



Em thì vẫn vô tâm theo dòng chảy
Tôi phân thân theo cơm áo qua ngày
Đời công nghiệp nên một đời hối hả
Nhớ vô cùng ngày tuổi nhỏ qua mau



Khi đi giữa quê người không còn lạ
Là đã quen với nhân thế lọc lừa
Thôi đã xa chút lòng xưa lụa trắng
Để quen dần chuyện nắng sớm chiều mưa



Có lúc nhớ quê nhà trông mây trắng
Nỗi đau xưa còn âm ỉ bây giờ
Những phận người bọt bèo như lá cỏ
Mà nghe lòng héo hắt giữa cơn mơ



Tôi đứng đó giữa chập chùng dâu bể
Để yêu hơn những cuộc sống nhọc nhằn
Đã qua rồi có một thời trai trẻ
Đêm phố người khó thấy một vầng trăng.

NGUYỄN VĂN ĐIỀU

THƠ CHO VỢ NHÀ 3.



tăng Hương,người bạn đời.

Trời bỗng rét và mùa Xuân lại đến
Đời chúng mình thêm một tuổi bên nhau
Lời tha thiết gởi về em yêu dấu
Gói ân tình trong ánh mắt thương trao



Ta yêu nhau từ những ngày gai lửa
Lúc đổi đời sau ngày tháng bảy lăm
Từ nhà giam ra anh thành tay trắng
Túp lều tranh che cuộc sống nhọc nhằn



Ta có chung nhau những ngày lam lũ
Lúc "đổi tiền" và đời sống "vòng công"
Đời hợp tác "cha chung không ai khóc"
Cho ngày nao hạnh phúc ở "đại đồng"


Dù vất vả,con chúng mình cũng lớn
Sẽ vào đời bằng con mắt yêu thương
Biết chia xẻ và không ngừng học hỏi
Nơi quê người vẫn luôn nhớ quê hương


Đã qua rồi những ngày gian khổ ấy
Gia đình ta hạnh phúc giữa quê người
Anh cám ơn em một thời khổ nhọc
Để còn nhau ấm lạnh những buồn vui.

NGUYỄN VĂN ĐIỀU

THƠ XUÂN



Năm lại hết và mùa xuân chợt đến
Lòng xôn xao khi nghĩ đến quê nhà
Cốc rượu mừng xuân bỗng dưng lại đắng
Một chút gì quay quắt ở trong ta




Vẫn thương lắm quê hương mình khốn khó
Hết bão giông đến ngập lụt theo hoài
Và thân cò cứ đầu sông cuối bãi
Nắng cháy mưa dầm oằn cả đôi vai





Và còn đó những người thân lam lũ
Đôi tay gầy không vói tới tương lai
Thân cái kiến giữa cảnh đời lá cỏ
Chân lấm tay bùn mơ một ngày mai





Tôi nơi đây phất phơ đời tầm gởi
Yêu tự do nên nương náu quê người
Đồng hồ đổ phải ra đi vội vã
Mừng xuân sang quên mất bó hoa tươi





Nên còn lại chút tâm tình trao gửi
Đời hắt hiu theo từng bước chân về
Tháng giêng sang trời bỗng dưng rét ngọt
Bỗng nghe thèm một bếp lửa tình quê.

NGUYỄN VĂN ĐIỀU


Thứ Hai, 27 tháng 12, 2010

THÁNG CHẠP



Cuối năm ,mừng thêm một tuổi
Dẫu đời còn lắm long đong
Một thưở đường trần dong ruỗi
Còn đây chỉ một tấm lòng.



Bao năm quê người xuôi ngược
Giữa ngày công nghiệp qua nhanh
Đời quay ta như con vụ
Đôi phen bỗng lạ mặt mình



Ta đi giữa ngày tháng chạp
Một mùa đông nữa đi qua
Bâng khuâng nhìn tờ lịch mới
Nghe lòng một chút xót xa



Thương em thân cò áo mỏng
Nửa đời hương phấn gian nan
Tuổi xuân chập chùng khát vọng
Yêu người nên phải đa đoan



Còn ai giữa ngày viễn xứ
Tay che chưa ấm môi cuời
Khi đã quen dần phố lạ
Xin đời một chút buồn vui.

NGUYỄN VĂN ĐIỀU