Thứ Ba, 28 tháng 12, 2010

THƠ XUÂN



Năm lại hết và mùa xuân chợt đến
Lòng xôn xao khi nghĩ đến quê nhà
Cốc rượu mừng xuân bỗng dưng lại đắng
Một chút gì quay quắt ở trong ta




Vẫn thương lắm quê hương mình khốn khó
Hết bão giông đến ngập lụt theo hoài
Và thân cò cứ đầu sông cuối bãi
Nắng cháy mưa dầm oằn cả đôi vai





Và còn đó những người thân lam lũ
Đôi tay gầy không vói tới tương lai
Thân cái kiến giữa cảnh đời lá cỏ
Chân lấm tay bùn mơ một ngày mai





Tôi nơi đây phất phơ đời tầm gởi
Yêu tự do nên nương náu quê người
Đồng hồ đổ phải ra đi vội vã
Mừng xuân sang quên mất bó hoa tươi





Nên còn lại chút tâm tình trao gửi
Đời hắt hiu theo từng bước chân về
Tháng giêng sang trời bỗng dưng rét ngọt
Bỗng nghe thèm một bếp lửa tình quê.

NGUYỄN VĂN ĐIỀU


Không có nhận xét nào: