Anh vẫn làm thơ cho em đọc
Để cùng vui một thuở xa quê
Dẫu bây giờ sương pha màu tóc
Lòng vẫn xanh một thoáng nghĩ về
Để nhớ có một thời sách vở
Tóc cài hoa áo trắng như lòng
Thương mẹ cha một đời vất vả
Mong con mình không phải long đong
Nhưng rồi quê mẹ không yên ổn
Giặc về đất nước phải lầm than
Máu lửa leo thang cùng khắp chốn
Đạn bom rền bao cảnh tan hoang
Anh bỏ trường đi làm lính trận
Lạc em nơi bụi đỏ kinh thành
Nhớ một thuở hái hoa bắt bướm
Mất nhau rồi theo thuở chiến tranh
Anh vẫn làm thơ cho em đọc
Đây bài thơ cuối gởi về em
Ba năm đủ cả buồn vui đó
Thắp lửa cho lòng xanh mỗi đêm.
NGUYỄN VĂN ĐIỀU
Thứ Bảy, 30 tháng 5, 2020
CHIỀU
Chiều một mình góc nhỏ
Lòng nghe buồn rưng rưng
Mùa hạ về rồi đó
Một chút gì bâng khuâng
Còn ai còn ai nữa
Cạn cùng tôi ly này
Tháng ngày qua lần lữa
Buồn vui nào ai hay !
Cali đang mùa dịch
Ra đường phải khẩu trang
Người cách nhau hai mét
Ngăn ngừa sự lây lan
Tôi ngồi trong phòng nhỏ
Nhìn mây trắng bay xa
Tìm nguồn vui trên net
Mong cơn dịch chóng qua
Bao năm rồi phiêu dạt
Ngồi nhìn ngày đi qua
Tôi nghe lòng như khác
Một thời nào đã xa.
NGUYỄN VĂN ĐIỀU
Lòng nghe buồn rưng rưng
Mùa hạ về rồi đó
Một chút gì bâng khuâng
Còn ai còn ai nữa
Cạn cùng tôi ly này
Tháng ngày qua lần lữa
Buồn vui nào ai hay !
Cali đang mùa dịch
Ra đường phải khẩu trang
Người cách nhau hai mét
Ngăn ngừa sự lây lan
Tôi ngồi trong phòng nhỏ
Nhìn mây trắng bay xa
Tìm nguồn vui trên net
Mong cơn dịch chóng qua
Bao năm rồi phiêu dạt
Ngồi nhìn ngày đi qua
Tôi nghe lòng như khác
Một thời nào đã xa.
NGUYỄN VĂN ĐIỀU
Đăng ký:
Bài đăng (Atom)