Thứ Tư, 30 tháng 9, 2015

THƠ TÔI BÂY GIỜ

Bao năm nương náu quê người
Bước chân lãng tử nụ cười bán mua
Nằm đây nghe gió chuyển mùa
Tàn đêm trở giấc nghe mưa qua lòng
Cuối đời thân phận lưu vong
Một ta bóng nhỏ lông bông quê người
Tay che chưa ấm môi cười
Còn ai ngồi lại buồn vui với đời
Em về tô lại đôi môi
Cùng tôi bày tiếp cuộc vui ân tình
Uống đi cạn chén nhục vinh
Say đi quên hết phù sinh kiếp người
Dìu nhau qua mấy cuộc chơi
Sông xưa bên lở bên bồi ai hay.

NGUYỄN VĂN ĐIỀU

THU VỀ

Mãi tất bật xuôi theo dòng cơm áo
Nên bỗng quên trang thơ nhỏ bên đời
Khi ngồi lại giữa đường trần bát nháo
Tôi mừng tôi vẫn một thuở rong chơi

Vẫn còn đó chút lòng xưa lụa trắng
Dẫu bụi trần đã bao lúc bay qua
Vẫn nhớ quá những chiều vàng đầy nắng
Của một thời rong ruỗi cõi bao la

Nhớ bè bạn kẻ đầu non cuối bãi
Những phận đời bèo bọt buổi can qua
Vẫn còn đó một quê nhà bỏ lại
Đêm trở mình nghe tiếng dế xót xa

Thương quê mẹ những mảnh đời oan khuất
Bao năm dài vẫn giật gấu vá vai
Tôi bước tiếp giữa dòng người tất bật
Nhìn lại mình tóc đã trắng đời trai

Tháng chín về trời vào thu rồi đó
Tôi bâng khuâng nhìn màu sắc quê người
Khi ngồi lại một mình bên góc nhỏ
Xin cuộc đời vẫn còn những ngày vui.

NGUYỄN VĂN ĐIỀU