Thứ Hai, 31 tháng 12, 2018

GIÃ TỪ NĂM 2018

Tôi viết bài thơ muộn
Vào một chiều cuối năm
Thời gian như gió cuốn
Ngày đi qua âm thầm

Bàn tay năm ngón nhỏ
Mà đời thì bao la
Ta đi hoài không tới
Hạnh phúc cõi người ta

Còn ai còn ai nữa 
Ngồi bên nhau lúc này
Dòng đời qua vội vã
Ta một đời lay hoay

Em hãy về trang điểm
Tìm lại thời thanh xuân
Tuổi thơ nào đánh mất
Khi chỉ sống một lần

Ngồi viết bài thơ muộn
Một chút gì bâng khuâng
Giã biệt năm Mười Tám
Mà lòng còn phân vân.

NGUYỄN VĂN ĐIỀU

LỜI RU TÌNH

Cầm tay em giữa phố người
Ta như sống lại một thời thanh xuân
Bàn tay năm ngón ân cần
Bàn tay năm ngón phân vân giữa đời
Từ em bày cuộc vui chơi
Từ tôi đánh mất môi cười trẻ thơ
Bên em ta bỗng dại khờ
Nằm nghe sóng vỗ lô xô qua lòng
Yêu người ta biết chờ mong
Bỗng thương thân phận bềnh bồng lời ru.


NGUYỄN VĂN ĐIỀU

CUỐI NĂM 2

Cái lạnh mùa đông tê da thịt
Bầu trời xám ngắt mấy ngày qua
Lòng vòng ta lại vào fitness
Xông hơi quên cái lạnh cắt da

Thiên hạ lao xao mùa lễ hội
Tiệm ăn quán sá vẫn đông người
Bâng khuâng cho một năm vừa hết
Hà cớ làm sao chẳng thấy vui ?

" Có phải tiếc Xuân mà đứng gọi ?""(1)
Hay cảnh tha phương chợt nhớ về 
Ta sống quê người luôn bận rộn
Nên bao lần đánh mất đam mê

Tôi viết bài thơ ngày cuối năm
Mùa đông trời có gió lạnh căm
Một chút phân vân nhìn lịch mới
Hiu hắt bên song rụng lá vàng.

(1) Trích thơ Nguyễn Khuyến

NGUYỄN VĂN ĐIỀU


Thứ Bảy, 29 tháng 12, 2018

LÀM SAO EM HIỂU ĐƯỢC

Làm sao em hiểu được
Nỗi buồn tôi hôm nay
Giữa dòng đời xuôi ngược
Ta một đời lay hoay

Ta đu theo dòng xoáy
Áo cơm tất bật hoài
Ngày đi qua lạ mặt
Quê người ai biết ai

Làm sao em hiểu được
Nỗi buồn tôi hôm nay
Rong rêu đời trần tục
Mà lòng trần mây bay

Em mơ ngày áo gấm 
Se sua cùng nhân gian
Ta đau đời lưu lạc
Từ khi đứt phím đàn

Làm sao em hiểu được
Giữa trùng trùng nhân duyên
Dù bao điều phía trước
Vẫn xin lòng bình yên.

NGUYỄN VĂN ĐIỀU

ANH VẪN LÀM THƠ CHO EM ĐỌC 19

Anh vẫn làm thơ cho em đọc
Để gần nhau một thuở quê người
Ôn lại có một thời tuổi ngọc
Làm hành trang cuộc sống buồn vui

Cái lạnh mùa đông se da thịt
Hàng cây trụi lá đứng ven đường
Một năm đi sao mà lẹ quá
Cho lòng mình cứ mãi vấn vương

Cơm áo lòng vòng nghe mỏi mệt
Cây hồng hiên trước nở vô tư
Đâu biết còn ai chia hờn giận
Ta một đời đi giữa thực hư

Nhớ quá người em quê xứ Quãng
Nên còn thơ gởi chút niềm riêng
Ai cũng có một thời dĩ vãng
Để lớn khôn đi tới bao miền

Nên vẫn làm thơ cho em đọc
Gởi cho nhau một chút hương lòng
Đêm đi qua mặt trời sẽ mọc
Một chút gì ấm áp ngày đông.

NGUYỄN VĂN ĐIỀU



Thứ Sáu, 28 tháng 12, 2018

LẠC CÕI BAO LA

lòng vòng chẳng biết đi đâu
đậu xe ghé lại ta vào cà phê
có em thiếu vải ngồi kề
khoe đùi khoe ngực nhìn phê như là
ta như lạc cõi bao la
đưa thân giữa chốn phù hoa phố người
em lăng xăng miệng nói cười
mắt nhìn lúng liếng làm vui khách hàng
thương em sớm biết bày hàng
ta dằn một chục trên bàn tiền bo.

nguyễn văn điều

CUỐI NĂM

Cây đào sân trước đang cho nụ
Báo hiệu mùa Xuân lại sắp về
Ngày tháng qua đều như con vụ
Còn đây nỗi nhớ thưở xa quê

Tâm sự nát nhàu rêu bụi phủ
Tuổi xanh một thuở cũng xa rồi
Đời sống vẫn bộn bề phía trước
Mà lòng trần còn lắm nỗi trôi

Thiên hạ xôn xao mùa lễ hội
Giáng Sinh về giảm giá cùng nơi
Con cái săn hàng nơi siêu thị
Ngó lại mình ta cũng xế đời

Còn biết cùng ai người tri tửu
Ta một mình uống cạn buồn đau
Ngước mắt nhìn mây trời viễn xứ
Ta một mình ngồi với xưa sau.

NGUYỄN VĂN ĐIỀU

BÀI CUỐI NĂM 2018

Khi cái rét len từng phân da thịt
Và người vui mừng lễ hội Giáng Sinh
Các siêu thị xôn xao hàng giảm giá
Một năm dài tất bật cũng qua nhanh

Tôi ngồi lại vẫy tay chào năm cũ
Thương hàng cây trơ lá của mùa đông
Bao nhiêu năm quê người quen vội vã
Ngày tháng đi sao quá đỗi lạnh lùng

Vẫn nhớ quá một quê nhà bỏ lại
Lũy tre xanh con suối nhỏ bên đồng
Những trưa hè tiếng ve sầu khắp xóm
Thương vô cùng thời tuổi nhỏ lông bông

Khi phố lạ đã không còn xa lạ
Tôi tìm tôi của một thuở xa rồi
Con nước chảy cứ xuôi dòng trôi mãi
Mà lòng trần xao xuyến quá đi thôi

Khi ngồi viết bài thơ chào năm mới
Nghe bâng khuâng một chút nhớ qua lòng
Ngày tháng nào đã xa không về lại
Tôi một mình còn đó những thương mong

NGUYỄN VĂN ĐIỀU

Thứ Sáu, 30 tháng 11, 2018

ANH VẪN LÀM THƠ CHO EM ĐỌC 18

Anh vẫn làm thơ cho em đọc
Dù đường đời ta chẳng song đôi
Mỗi đứa bây giờ đang yên phận
Gặp gỡ trên thơ thế đủ rồi

Đã qua rồi một thuở xuân xanh
Ngày tháng quê người qua thật nhanh
Ngồi lại với chiều nhìn lá đổ
Nhớ lại một thời trong chiến tranh

Hôm nay quê người mùa Tạ Ơn
Thiên hạ đi mua sắm dập dồn
Anh thấy bâng khuâng chiều viễn xứ
Một mình ngồi góc nhỏ cô đơn

Sắp hết một năm em biết không
Đau đời tỵ nạn kiếp lưu vong
Quê xưa thôi cũng là cố quốc
Mùa Tạ Ơn thương nhớ ngập lòng

Anh vẫn làm thơ cho em đọc
Để biết tin nhau giữa phố người
Ta gõ vào tim ta lóc cóc
Tìm cho mình một chút đời vui.

NGUYỄN VĂN ĐIỀU

Thứ Năm, 29 tháng 11, 2018

DẤU YÊU MỘT THUỞ LÔNG BÔNG QUÊ NHÀ

Tôi nay một thuở quê người
Trôi theo dòng xoáy môi cười bỏ quên
Ngỡ ngàng ngày tháng không tên
Buồn vui bóng lẻ đi bên cuộc đời
Bể dâu bao chuyện đầy vơi
Mà đau thân phận bao người anh em
Con sông ngày nhỏ êm đềm
Còn trong ký ức một miền yêu thương
Tay thơ trong cuộc đời thường
Làm sao bước tới cội nguồn tánh không
Xin chào nhau vẹn chữ đồng
Dấu yêu một thuở lông bông quê nhà.

NGUYỄN VĂN ĐIỀU

THÁNG MƯỜI MỘT

Anh cúi xuống nhìn bàn tay năm ngón
Hai bàn tay mười ngón giữa đường trần
Chân bước tới mà lòng nhìn dĩ vãng
Mà thương đời cứ lộng giả thành chân

Vẫn thương quá quê hương còn gian khó
Bao nhiêu năm vẫn chưa chịu hóa rồng
Vẫn còn đó những mảnh đời bất hạnh
Mái tranh nghèo trong cái lạnh mùa đông

Những vùng sâu vùng xa nhiều cơ cực
Trẻ đu dây vượt suối để đến trường
Dân một nắng hai sương đầy vất vã
Những cuộc đời lem luốc thấy mà thương


Tôi vẫn thế áo cơm đời tỵ nạn
Gởi buồn vui theo nắng gió quê người
Đời công nghiệp nên ngày qua rất ngắn
Mà nghe lòng vẫn thao thức khôn nguôi

Và hôm nay thu về trên khắp phố
Lòng bàng hoàng một năm lại sắp qua
Tháng mười một lá vàng rơi đây đó
Tôi nghe lòng nhớ quá một quê xa,

NGUYỄN VĂN ĐIỀU

Thứ Năm, 22 tháng 11, 2018

ĐI CHÙA 3

Mỗi sáng ta vào Chùa Bảo Phước
Lưng thẳng tâm an một góc ngồi
Bỏ hết ngoài thân bao triền phược
Ta nhìn ta trong cuộc nỗi trôi

Ngoài kia nhân thế lao xao quá
Ta theo dòng xoáy muốn hụt hơi
Một đời dong ruỗi quen chân bước
Ta còn gì sau cuộc rong chơi ?

Nên cứ như nhiên đến với người
Tìm cho mình một chút niềm vui
An tịnh lòng mình theo hơi thở
Quán chiếu nhân duyên mỗi cuộc đời

Một thuở quen chân Chùa Bảo Phước
Ta thắp cho tâm một ngọn đèn
Tập buông xã khi nhìn phía trước
Gác bớt lòng trần qua một bên.

NGUYỄN VĂN ĐIỀU

CÁM ƠN

Xin cám ơn em cám ơn đời
Đã cùng ta vầy cuộc vui chơi
Một thuở đường trần quen chân bước
Xuôi dòng bát ngát những đầy vơi
Cám ơn cuộc sống đẹp vô ngần
Một đời đi giữa giả và chân
Cứ thấy bung xung màu nhân thế
Ta nhìn minh lòng thấy phân vân
Cám ơn em đôi mắt não nùng
Nhìn hoài ta cứ mãi bâng khuâng
Gần nhau chắc dễ say hơn rượu
Giữa thực và hư quá đỗi gần
Và cám ơn tháng rộng ngày dài
Thu về nghe gió lạnh qua vai
Chân đã qua mấy trời sương khói
Một chút ngậm ngùi giữa quê ai..
.
NGUYỄN VĂN ĐIỀU
(Happy Thanksgiving Day Nov 22,2018)

Thứ Sáu, 26 tháng 10, 2018

ANH VẪN LÀM THƠ CHO EM ĐỌC 17

Anh vẫn làm thơ cho em đọc
Như chút riêng phủ dụ lòng mình
Dẫu bây giờ sương pha màu tóc
Mà lòng trần vẫn thắm long lanh

Vẫn thấy mây trời như xanh quá
Và ngoài sân đôi bướm vàng bay
Giữa quê người ngày đi vội vã
Ta còn nhau giữa cuộc đời này

Vẫn thấy quê ai đẹp não nùng
Đất trời bát ngát gió mênh mông
Muốn về gom hết thanh xuân lại
Gởi đến cho ai vẹn chữ đồng

Ta mãi đi hoài lối quẩn quanh
Mong sao được có bạn đồng hành
Bời bời tóc gió bay lồng lộng
Thương quá người em xa của anh

Nên vẫn làm thơ cho em đọc
Dẫu duyên tình hai phận hai nơi
Chân đã qua mấy trời sương khói
Còn chút lòng xưa gởi lại đời.

NGUYỄN VĂN ĐIỀU

THƠ VIẾT CHO NGƯỜI 2

Tôi từ thuở nương thân miền đất lạ
Gửi buồn vui theo cơm áo quê người
Chân mê mải theo dòng đời vội vã
 Mà lòng trần vẫn dậy sóng chưa nguôi

Mỗi sáng sớm khi đồng hồ báo thức
Thản nhiên đi không nghĩ ngợi điều gì
Giờ tan ca ra về như điệp khúc
Như mây trời rồi gió sẽ mang đi

Ta vẫn cứ quẩn quanh vòng cơm áo
Nên trôi đều theo dòng xoáy nhân sinh
Chiều cuối tuần đưa nhau vào siêu thị
Và tháng ngày cứ thế vội qua nhanh

Có lúc rảnh tôi lang thang vào net
Để biết thêm thời sự chuyện gần xa
Bên hiên nhà khóm hồng vô tư nở
Mới hay rằng mái tóc đã sương pha

Và thỉnh thoảng làm thơ cho người đọc
Chút riêng tư chia xẽ hiến dâng người
Đời sống dâu bộn bề bao nhiêu chuyện 
Chút lòng xưa vẫn thắm bạn hiền ơi .

NGUYỄN VĂN ĐIỀU

Thứ Sáu, 28 tháng 9, 2018

ANH VẪN LÀM THƠ CHO EM ĐỌC 16

Anh vẫn làm thơ cho em đọc
Để ru nhau một thuở quê người
Dẫu đời sống bộn bề phía trước
Vẫn thương đời như thuở đôi mươi

Mỗi sáng bên ly cà phê nóng
Cám ơn người vẫn thấy lòng vui
Ta còn nhau giữa ngày lận đận
Vẫn chia nhau từng chút ngọt bùi

Em có thấy màu trời xanh quá
Như  môi em một thuở xuân hồng
Ta đi giữa quê người phố lạ
Nhớ ngày nào một chút bâng khuâng

Ngoài hiên đôi bướm vờn trong nắng
Cây hồng hoa nở ở góc sân
Ta thấy xôn xao trong thầm lắng
Em đã xa mà cứ ngỡ gần

Nên vẫn làm thơ cho em đọc
Một chút buồn vui lúc nghĩ về
Dẫu nhân thế đời quen lừa lọc
Còn trong nhau một thoáng đam mê.

NGUYỄN VĂN ĐIỀU

Thứ Năm, 27 tháng 9, 2018

BÀI THÁNG CHÍN

Em yêu dấu bây giờ là Tháng Chín
Trời sang Thu gió se lạnh qua người
Ta mê mải áo cơm theo dòng xoáy
Xin một lần ngồi lại để buồn vui

Em có thấy nắng vàng lung linh quá
Đôi chim non quấn quít góc sân vườn
Bên hiên nhà khóm hồng đang cho nụ
Ta dìu nhau bước tiếp giữa yêu thương

Và chợt hiểu dẫu đời nhiều dâu bể
Trái tim mình vẫn đập rất thiết tha
Đón đưa nhau qua đầu non cuối bãi
Có hề gì trời đất vẫn bao la

Nên bâng khuâng với ngày trời Tháng Chín
Trời vào Thu cây lá sẽ sang vàng
Khi ra phố đừng quên mang áo khoác
Đón chân mình thỏa thích ngắm Thu sang

Và như thế tình yêu nuôi ta lớn
Để còn thương còn nhớ giữa quê người
Đời công nghiệp con người luôn bận rộn
Giữ lòng mình ấm áp thuở đôi mươi.

NGUYỄN VĂN ĐIỀU

CUỐI TUẦN CAFE VỚI BẠN

Sáng cuối tuần bạn gọi uống cà phê
Lòng thấy vui bởi ấm tình bằng hữu
Bao năm rồi bệnh hoài ta chừa rượu
Nên cà phê là cái thú từng ngày

Ta một đời bận rộn cứ lay hoay
Khi cơm áo cuốn ta như dòng xoáy
Mỗi sáng dậy lái xe đi như máy
Tờ lịch rơi theo với tháng ngày qua

Ở nơi này cứ nhớ mãi quê xa
Có bạn cùng ngồi với nhau rất quý
Bởi cuộc sống có lúc thông lúc bỉ
Ta còn nhau là hạnh phúc giữa đời

Ta một lần dong ruỗi mãi cuộc chơi
Chân thấp chân cao giữa trời dâu bể
Hãy quàng vai bên nhau khi có thể
Cho ấm lòng ngày đất khách xa quê

Có bạn cuối tuần ngồi uống cà phê
Thăm chuyện gia đình,bạn bè còn mất
Ngồi với nhau niềm vui là rất thật
Giữa xứ người đâu dễ để hàn huyên.

NGUYỄN VĂN ĐIỀU

LẠI VÀO FITNESS

Đi lòng vòng ta vào fitness
Tập chạy tập bơi xã strees chơi
Ngoài kia phố xá quen ồn náo
Ta một mình một góc thảnh thơi

Người bận lòng hề say cơm áo
Ta yên phần tri túc làm vui
Chiều nắng vàng thong dong thả bộ
Ta tìm ta một thuở qua rồi

Bởi thế an nhiên theo dòng xoáy
Bận lòng chi trời đất bao la
Bàn tay năm ngón phân vân quá
Ở nơi này cứ nhớ quê xa

Nên cứ vào ra cùng fitness
Để cùng thư giãn với nhân sinh
Một thuở đường trần nghe mỏi mệt
May còn thơ phủ dụ lòng mình.

NGUYỄN VĂN ĐIỀU

Thứ Sáu, 31 tháng 8, 2018

MỘT CHÚT ĐỜI RIÊNG

Có những lúc một mình ra phố
Mong tìm ra một chút đời vui
Nghe lao xao tiếng người cười nói
Ngó lại lòng ta bỗng ngậm ngùi

Những bè ban một thời trai trẻ
Mỗi đứa một phương một hướng đời
Ta cũng lêu bêu ngày dâu bể
Ngày đổi đời thân phận ma trơi

Em ngày đó một thời thục nữ
Bởi yêu ta lạc tuổi xuân hồng
Ta thân tù ngày quê đổi chủ
Đời cũng buồn như những chiều đông

Rồi một ngày định cư xứ lạ
Yên đời khi tóc đã thôi xanh
Là khi phố lạ không còn lạ
Ngày đi nhanh không rõ mặt mình

Ngồi lại một mình trong góc nhỏ
Ta tìm ta tìm bóng em xưa
Cám ơn một thời hoa mộng đó
Lời kinh cầu buồn như tiếng mưa

NGUYỄN VĂN ĐIỀU

Thứ Năm, 30 tháng 8, 2018

ANH VẪN LÀM THƠ CHO EM ĐỌC 15

Anh vẫn làm thơ cho em đọc
Bởi xa quê ai cũng lạc loài
Nên cũng cần chút tình lân lý
Hát cùng nhau mấy nỗi thu phai

Hôm nay trời chớm thu rồi đó
Con cháu ta đang trở lại trường
Ngày tháng cứ qua đều trước ngõ
Mà lòng trần còn lắm tơ vương

Ta nơi viễn xứ an bình quá
Cứ thản nhiên đi với tháng ngày
Đến lúc quê xa không còn lạ
Vui buồn một thuở biết ai hay

Đọc tin trên báo sao mà lạ
Trẻ em vượt suối để đến trường
Tượng đài nghìn tỷ xây liên tục
Vùng sâu cơ cực thấy mà thương

Anh vẫn làm thơ cho em đọc
Để thấy gần nhau một hướng lòng
Dẫu bây giờ sương pha màu tóc
Ân tình vẫn thắm tuổi lưu vong.

NGUYỄN VĂN ĐIỀU

Thứ Ba, 31 tháng 7, 2018

ANH VẪN LÀM THƠ CHO EM ĐỌC 14

Anh vẫn làm thơ cho em đọc
Gửi về nhau một chút hương đời
Cuộc sống quê người quen tất bật
Cũng cần một chỗ để " vui" chơi

Cali bây giờ đang mùa hạ
Đó đây phượng tím rộ ven đường
Bâng khuâng anh nhớ thời thơ dại
Tuổi học trò ôi thật dễ thương

Rồi chợt nhớ " mùa hè đỏ lửa"
Anh hành quân em lạy Phật Trời
Ngày về phép mừng no đôi mắt
Nụ hôn dài ngây ngất đêm vơi

Bè bạn ta bao người nằm xuống
Đứa lêu bêu cuối đất cùng trời
Mong quê hương có ngày ngẩng mặt
Để rồi theo vận nước nỗi trôi

Anh vẫn làm thơ cho em đọc
Bởi lòng trần bao nỗi tơ vương
Ai cũng qua một thời tuổi ngọc
Làm hành trang bước tiếp trên đường.

NGUYỄN VĂN ĐIỀU

ĐI CHÙA 2

Mỗi sáng ta vào chùa rất sớm
Ngồi bán già tĩnh lặng thân tâm
Và đếm vào ra từng hơi thở
Chút lòng trong không vướng bụi trần

Từ đó ta biết thêm nhiều thứ
Để an nhiên trong cuộc sống này
Nhân quả trùng trùng ai thấy được
Bởi vô thường họa phúc ai hay !

Nên cứ bình yên tìm một góc
Ngồi thẳng lưng hít thở vào ra
Ta tìm ta một thời non dại
Nhân tình thế thái chuyện người ta

Và như thế lòng vui quá thể
Lòng như mây lạc giữa bụi hồng
Nhân thế ruỗi dong trò dâu bể
Ta một đời an trụ tánh không.

NGUYỄN VĂN ĐIỀU

Chủ Nhật, 22 tháng 7, 2018

BÀI TẶNG TRONG TIỆC CƯỚI ÚT PHƯƠNG 7-21-2018

Hôm nay đây mừng vui ngày hôn lễ
Ba Má vui nhìn hạnh phúc con mình
Viết bài thơ ghi lại chút tâm tình
Chúc hai đứa vững bền duyên cá nước

Hạnh phúc đang chờ Nguyên Phương phía trước
Nắm tay nhau đi hết cuộc đời này
Dù dòng đời thời thế có đổi thay
Vẫn tương kính giữ tình yêu chung thủy

Bởi cuộc sống có lúc thông lúc bỉ
Thuận vợ chồng ta tát cạn biển đông
Giữ lòng nhau trọn vẹn một chữ đồng
Ta bước tới sá chi trời mưa nắng

Đến với nhau trong tình sâu nghĩa nặng
Xây tương lai bằng tất cả lòng thành
Như đôi chim tìm đến phía trời xanh
Xin Ơn Trên chứng minh tình hai đứa.

NGUYỄN VĂN ĐIỀU

Thứ Bảy, 30 tháng 6, 2018

NGỒI CÀ PHÊ XEM WORLD CUP

Vào uống cà phê xem World Cup
Quán đông chật ních thiếu chỗ ngồi
Mọi người dán mắt lên màn ảnh
Bốn năm một dịp phải xem thôi

Mấy nhỏ tiếp viên luôn bận rộn
Làm vui lòng khách khá tiền bo
Tôi ngồi cũng thấy tim hồi hộp
Trận đấu vòng trong thật gay go

Đọc báo nhiều gia đình phá sản
Dân ham cá độ tưởng dễ ăn
Đưa hết rủi may lên sân cỏ
Ai biết gì khi bóng còn lăn

Những fan hâm mộ luôn hò hét
Cổ vũ lên gân đội bóng nhà
Không khí vui trong ngày hội lớn
Lòng đau khi nghĩ đến quê ta

Cám ơn ngày hội  tranh World Cup
Đem niềm vui tới khắp năm châu
Ngồi quán cà phê xem bóng đá
Sao thấy thời gian qua thật mau.

NGUYỄN VĂN ĐIỀU

Thứ Sáu, 29 tháng 6, 2018

ĐI CHÙA

Thỉnh thoảng vào chùa ta lạy Phật
Tìm cho lòng một chút an nhiên
Chân đã quen mấy trời sương khói
Sao vẫn còn mang những lụy phiền ?

Vẫn biết đời người như bọt nước
Mà lòng vẫn đắm mộng nhân sinh
Đâu dễ trong mất-còn-thua-được
Nên soi gương bỗng lạ mặt mình

Có lúc một mình nơi góc vắng
Ta tìm ta trong cõi phù vân
Tập đếm vào ra từng hơi thở
Lòng như mây lạc mất đường trần

Nên vẫn vui vào chùa tịnh nghiệp
Mặc thế nhân thỏa sức xô bồ
Trùng trùng duyên khởi ai nào biết
Ta lắng lòng theo tiếng Nam Mô.

NGUYỄN VĂN ĐIỀU

NGƯỜI ƠI, HÈ VỀ

Này em hè về rồi đó
Đó đây phượng tím ven đường
Quê người không hoa phượng đỏ
Sao lòng vẫn thấy vấn vương

Nhớ quá ngày còn đi học
Hạ về lòng thấy xôn xao
Tâm tình qua trang lưu bút
Nghẹn lời chẳng biết vì sao

Thế rồi mùa hè đỏ lửa
Bỏ trường bỏ lớp anh đi
Cầm tay nghe lòng lệ ứa
Nhìn nhau biết nói lời gì

Rồi ngày bảy lăm bại trận
Thân tù nơi trại tập trung
Người xưa nay đà yên phận
Thân ta khổ nạn chập chùng

Bây giờ quê người vào hạ
Bâng khuâng phượng tím bên đường
Cám ơn một thời hoa mộng
Bây giờ mỗi đứa một phương.

NGUYỄN VĂN ĐIỀU

Thứ Tư, 27 tháng 6, 2018

TRONG NỖI BUỒN VÀNG

Ta nằm bệnh cả tuần không người hỏi
Nên nằm lì quên ngày tháng ngoài kia
Kể từ độ đường trường cung kiếm mỏi
Ta một mình bầu bạn ngọn đèn khuya

Rồi thỉnh thoảng có những đêm mất ngủ
Nằm một mình nghe tiếng dế trong đêm
Lúc thảng thốt gọi tên mình tự hỏi
Ta còn gì cho ngày tháng không tên

Như con nước xuôi dòng âm thầm chảy
Ta một lần lưu lạc giữa quê ai
Ngày với tháng cứ qua đều trước ngõ
Mà lòng trần vẫn chưa thấy nguôi ngoai

Vẫn còn đó nỗi buồn người vong quốc
Mang vết thương ta bước xuống cuộc đời
Thân phận mỏng của nguời dân nhược tiểu
Cuộc nhiễu nhương vẫn còn đó ai ơi

Rồi cơm áo đưa ta theo dòng xoáy
Ta lăn mình như một chiếc đu quay
Đời công nghiệp con người luôn hối hả
Chuyện lòng ta còn biết mấy ai hay !

NGUYỄN VĂN ĐIỀU

CÕI RIÊNG

Sáng nay rảnh ta vào Fitness
Tập chạy tập bơi rồi xông hơi
Quán cà phê người vui World Cup
Thư giãn riêng ta một góc đời

Nơi đây ngày tháng sao mà ngắn
Mới đó mà nay hạ đã về
Cơm áo cho người luôn tất bật
Bao năm rồi ta đã mất quê

Còn biết cùng ai gởi chút lòng
Một đời đuối mộng giữa mênh mông
Một thuở lưu vong trên xứ lạ
Thương đời mình còn mãi lông bông

Nên khi rãnh vào đây xã stress
Quên đời bát nháo ở ngoài kia
Bao người cháy túi vì bóng đá
Cố hương ơi nay đã xa lìa.

NGUYỄN VĂN ĐIỀU

ANH VẪN LÀM THƠ CHO EM ĐỌC 13

Anh vẫn làm thơ cho em đọc
Gửi buồn vui một thuở quê người 
Cơm áo lòng vòng luôn tất bật
Theo dòng có lúc muốn hụt hơi

Bạn cũ một thời lưu lạc hết
Mỗi đứa gieo neo mỗi phận đời
Có đứa đã yên trong lòng đất
Ta còn đây vẫn sống lơi bơi

Nhớ ngày đi học mơ khanh tướng
Gặp phải chiến tranh phải bỏ trường
Đời sống tản cư nghèo xơ xác
Mà lòng trần vẫn lắm tơ vương

Gặp phen binh lửa ta cầm súng
Theo bước hành quân ngủ bụi bờ
Rồi bảy lăm về thân bại trận
Sống đời tù một thuở xác xơ

Nên vẫn làm thơ cho em đọc
Chia sẻ cùng nhau chút tâm tình
Dẫu bây giờ sương pha màu tóc
Vẫn buồn vui một cõi nhân sinh

NGUYỄN VĂN ĐIỀU

Thứ Ba, 26 tháng 6, 2018

LỤC BÁT RỜI

Lòng vòng chẳng biết đi đâu
Đậu xe ngồi lại bên cầu nhìn mây
Một ta bóng nhỏ nơi này
Đời như con nước vơi đầy tháng năm
Lòng xưa mấy độ trăng rằm
Người xưa nay đã yên phần bên ai
Ta ngồi với buổi chiều phai
Cám ơn ngày rộng tháng dài  nơi đây.

NGUYỄN VĂN ĐIỀU

CÒN MÃI THANH XUÂN

Và như thế với tay người chăm bón
Cây lên chồi và cây sẽ cho hoa
Bên hiên nhà khóm hồng đang cho nụ
Ta còn em bước tiếp cõi người ta

Mỗi buổi sáng chuông đồng hồ báo thức
Lòng nghe vui một ngày mới thân thương
Đã quen rồi áo cơm ngày xa xứ
Nên thản nhiên ta bước vội ra đường

Bên bờ dậu đôi chim vờn trong nắng
Nó cho ta cảm giác thật êm đềm
Hãy trân quý những gì ta đang có
Gởi lòng mình trong bến đỗ bình yên

Chiều cuối tuần đưa nhau vào siêu thị
Ta dung dăng nhìn thiên hạ vui đùa
Bỗng quên đi những nhọc nhằn cuộc sống
Dạo dài dài chọn những thứ cần mua

Và như thế với tình yêu hai đứa
Ta và em vui sống giữa đường trần
Dù năm tháng có phai màu mái tóc
Tình cho nhau vẫn thắm ngát thanh xuân.

NGUYỄN VĂN ĐIỀU

THƠ TÌNH HỌC TRÒ

Thôi nhé em chuyện chúng mình đã hết
Xin đừng hờn đừng trách nữa nghe không
Tình yêu em dù muôn đời vẫn nhớ
Nhưng xin em đừng nói nữa tôi buồn

Chứng tích đó mấy tờ thư vụng dại
Em hãy về đem đốt hết cho tôi
Con đường cũ chúng mình thường đi dạo
Em có qua đừng nhung nhớ xa xôi

Thuở yêu em tôi hay mơ nhiều lắm
Mong tương lai sẽ tính chuyện trầu cau
Nhưng đau ngờ bây giờ là tan vỡ
Duyên chúng mình không đẹp chuyện mai sau

Thôi đành vậy từ đây ta đôi ngã
Bài thơ này xin thâm tạ lòng nhau
Trang nhật ký ghi vào tình dang dở
Em hãy về may áo đẹp nàng dâu.

NGUYỄN VĂN ĐIỀU
1968

Thứ Bảy, 23 tháng 6, 2018

QUA CẦU GIÓ BAY

Chẳng còn ai chẳng còn ai
Một tôi ngồi lại nghe dài nỗi đau
Ngày vui thôi đã qua mau
Ta chênh vênh đứng giữa ngày bể dâu
Tóc xanh nay đã thay màu
Nhớ xưa em hát qua cầu gió bay
Thôi đành mất một vòng tay
Ngày nao chung lối ngày này lẻ loi.

NGUYỄN VĂN ĐIỀU

BÀI THƠ RỜI

San Jose bây giờ đang mùa hạ
Chút ngẩn ngơ nhìn phượng tím ven đường
Thương thành phố bây giờ không còn lạ
Tôi nghe lòng như có chút tơ vương

Đâu có nghĩ có ngày ta bỏ xứ
Sống lưu vong giữa đất lạ quê người
Nhớ thuở nào đời tù không biết án
Mỗi môt ngày ba chén sắn cầm hơi

Ngày tám tiếng rồi làm thêm giờ nghỉ
Đời trại giam vắt kiệt sức tù nhân
Người anh em đã xuống tay tàn độc
Ngày về đời làm kiếp " phó thường dân"

Những cảnh đó như khúc phim quay chậm
Làm sao quên thuở khổ nạn đời tù
Tôi đã sống dựa lưng cùng nỗi chết
Chẳng còn gì ngoài kiếp sống âm u

Rồi hôm nay giữa phố người rực rỡ
Tôi bàng hoàng tóc đã trắng đời trai
Đã qua rồi thuở chập chùng mộng dữ
Tôi một mình nghe gió lạnh bên vai.

NGUYỄN VĂN ĐIỀU