Anh cúi xuống nhìn bàn tay năm ngón
Hai bàn tay mười ngón giữa đường trần
Chân bước tới mà lòng nhìn dĩ vãng
Mà thương đời cứ lộng giả thành chân
Vẫn thương quá quê hương còn gian khó
Bao nhiêu năm vẫn chưa chịu hóa rồng
Vẫn còn đó những mảnh đời bất hạnh
Mái tranh nghèo trong cái lạnh mùa đông
Những vùng sâu vùng xa nhiều cơ cực
Trẻ đu dây vượt suối để đến trường
Dân một nắng hai sương đầy vất vã
Những cuộc đời lem luốc thấy mà thương
Tôi vẫn thế áo cơm đời tỵ nạn
Gởi buồn vui theo nắng gió quê người
Đời công nghiệp nên ngày qua rất ngắn
Mà nghe lòng vẫn thao thức khôn nguôi
Và hôm nay thu về trên khắp phố
Lòng bàng hoàng một năm lại sắp qua
Tháng mười một lá vàng rơi đây đó
Tôi nghe lòng nhớ quá một quê xa,
NGUYỄN VĂN ĐIỀU
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét