Thứ Bảy, 31 tháng 8, 2019

ANH VẪN LÀM THƠ CHO EM ĐỌC 27

Anh vẫn làm thơ cho em đọc
Để cùng vui một thuở quê người
Để biết còn nhau trong cuộc sống
Giữ giùm nhau một thuở buồn vui

Hôm nay trời đã vào Tháng Tám
Cháu con ta sắp trở lại trường
Một chút xôn xao năm học mới
Nhớ một thời lưu bút mà thương !

Em ở phương xa lòng có nhớ
Một thời áo trắng đẹp như hoa
Rồi chiến cuộc leo thang máu lửa
Bao nhiêu mộng ước cũng nhạt nhòa

Giờ sống phất phơ đời viễn xứ
Đêm nằm mơ một tiếng gà khuya
Vẫn thương lắm quê cha nghèo khó
Cố hương ơi một thuở chia lìa

Anh vẫn làm thơ cho em đọc
Để cùng bầu bạn góc văn chương
Còn gặp nhau đây trên trang blog
Biết tin thơ trên các nẻo đường.

NGUYỄN VĂN ĐIỀU

CHIỀU THỨ BẢY MỘT MÌNH

Chiều Thứ Bảy một mình
Ta lang thang ra phố
Bên dòng người lô xô
Ta tìm gì trong đó ?

Bàn tay năm ngón nhỏ
Đong đưa giữa quê người
Có một thời buồn vui
Đã đi vào kỷ niệm

Lòng nào còn xao xuyến
Nhớ một thời quê cha
Đời bể dâu bao chuyện
Mà tình đời phôi pha

Phố người thì bao la
Ta một mình góc quán
Hôm nay không có bạn
Ngồi nhìn ngày đi qua

Một chút gì xót xa
Dòng xe đi vội vã
Ta nhìn ta mặt lạ
Giữa trời chiều lao xao.

NGUYỄN VĂN ĐIỀU




Chủ Nhật, 25 tháng 8, 2019

MỘT CHÚT RIÊNG MÌNH

Có những lúc ngồi một mình góc nhỏ
Tôi tìm tôi mặt lạ giữa phố người
Ngày với tháng cứ qua đều trước ngõ
Mà lòng trần vẫn thao thức chưa nguôi

Bởi bất hạnh làm con dân nhược tiểu
Như trái banh lăn mãi dưới chân người
Năm mười tuổi đã bắt đầu chạy giặc
Khi trưởng thành máu lửa dậy cùng nơi

Thương dân đen nằm giữa hai lằn đạn
Chịu biết bao những oan trái kiếp người
Thân phận mỏng như con sâu cái kiến
Lũ em thơ sớm quên mất tiếng cười

Từ máu lửa tâm hồn tôi chợt lớn
Bỏ trường đi tôi nhập cuộc với đời
Theo vận nước nỗi trôi ngày mạt vận
Tôi thân tù khi thất bại cuộc chơi

Rồi hôm nay giữa xứ người xa lạ
Tôi một mình dong ruỗi cõi người ta
Thương mắt em một thời trong xanh quá
Mà bây giờ tóc đã điểm sương pha.

NGUYỄN VĂN ĐIỀU

BÀI THƠ RỜI

Mỗi sáng vào Chùa ngồi thiền tịnh
Tìm chút bình an giữa phố người
Một thuở mất quê đành lưu lạc
Nên giữ cho lòng góc buồn vui

Nơi đây phố thị quen ồn náo
Người chào nhau như máy rồi đi
Ta cũng đu quay theo dòng xoáy
Vô tư thôi đâu nghĩ ngợi gì

Bởi vậy an nhiên đến với đời
Quàng vai nhau một thuở rong chơi
Ngày nao có trở về cát bụi
Thì cũng như là chỗ nghỉ ngơi

Nên mỗi sáng vào Chùa thiền tịnh
Lòng rất vui chẳng dính bụi trần
Buông bỏ phàm tâm cho nhẹ gánh
Ta đi từ vọng để vào chân.

NGUYỄN VĂN ĐIỀU

THÌ THẦM VỚI BIỂN

Theo con chơi thành phố biển
Giữa mùa tháng hạ quê ai
Lòng như chập chùng sóng vỗ
Nằm nghe biển hát bên tai

Mỗi ngày bên đàn cháu nhỏ
Cùng nhau bơi lội thỏa thuê
Nắng vàng biển xanh cát trắng
Chập chờn sống lại đam mê

Nhớ quá một thời thơ dại
Hè về đi biển Bàn Than
Lâu rồi chưa về thăm lại
Lời ca như lạc tiếng đàn

Ta lại về đây với biển
Nằm nghe sóng vỗ rì rào
Bỗng nghe lòng sao xao xuyến
Nhớ lời ru mẹ năm nao

Rồi mai này ta về lại
Áo cơm tất bật theo ngày
Chắc nhớ những ngày với biển
Buồn vui lẫn lộn ai hay !

NGUYỄN VĂN ĐIỀU
( Miami Beach City, FL.)