Mỗi sáng vào Chùa ngồi thiền tịnh
Tìm chút bình an giữa phố người
Một thuở mất quê đành lưu lạc
Nên giữ cho lòng góc buồn vui
Nơi đây phố thị quen ồn náo
Người chào nhau như máy rồi đi
Ta cũng đu quay theo dòng xoáy
Vô tư thôi đâu nghĩ ngợi gì
Bởi vậy an nhiên đến với đời
Quàng vai nhau một thuở rong chơi
Ngày nao có trở về cát bụi
Thì cũng như là chỗ nghỉ ngơi
Nên mỗi sáng vào Chùa thiền tịnh
Lòng rất vui chẳng dính bụi trần
Buông bỏ phàm tâm cho nhẹ gánh
Ta đi từ vọng để vào chân.
NGUYỄN VĂN ĐIỀU
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét