Có những lúc ngồi một mình góc nhỏ
Tôi tìm tôi mặt lạ giữa phố người
Ngày với tháng cứ qua đều trước ngõ
Mà lòng trần vẫn thao thức chưa nguôi
Bởi bất hạnh làm con dân nhược tiểu
Như trái banh lăn mãi dưới chân người
Năm mười tuổi đã bắt đầu chạy giặc
Khi trưởng thành máu lửa dậy cùng nơi
Thương dân đen nằm giữa hai lằn đạn
Chịu biết bao những oan trái kiếp người
Thân phận mỏng như con sâu cái kiến
Lũ em thơ sớm quên mất tiếng cười
Từ máu lửa tâm hồn tôi chợt lớn
Bỏ trường đi tôi nhập cuộc với đời
Theo vận nước nỗi trôi ngày mạt vận
Tôi thân tù khi thất bại cuộc chơi
Rồi hôm nay giữa xứ người xa lạ
Tôi một mình dong ruỗi cõi người ta
Thương mắt em một thời trong xanh quá
Mà bây giờ tóc đã điểm sương pha.
NGUYỄN VĂN ĐIỀU
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét