Thứ Sáu, 18 tháng 10, 2013

NHỚ NHỮNG MÙA XƯA

Hỡi trăng nước những mùa vàng xưa cũ
Bay về đâu trên mấy bến bờ nào
Tôi bây giờ lòng cũng mờ bụi phủ
Thương yêu ngày nào đã mất về đâu

Khi đứng lại bên chiều trông mây trắng
Nhớ quê cha ngày tháng cũ hiện về
Tuổi mười lăm và những ngày đi học
Rất êm đềm những ngày hạ miền quê

Rồi chiến tranh mỗi ngày thêm khốc liệt
Tôi một lần mang áo trận ra đi
Theo quân kỷ bước quân hành mải miết
Tay súng bên vai còn ước mong gì

Rồi cơn lốc ngày bảy lăm chợt đến
Tôi thân tù theo thân phận miền Nam
Mang nỗi đau thân chim ngàn gãy cánh
Chẳng còn gì khi đời đã sang trang

Rồi hôm nay mùa thu ngày viễn xứ
Chút lòng xưa còn biết gửi về đâu
Nhớ thương lắm có một thời trai trẻ
Dễ gì quên những kỷ niệm ban đầu.

NGUYỄN VĂN ĐIỀU

MỘT CHỖ ĐI VỀ

Rồi có lúc bâng khuâng khi nhìn lại
Chợt phân vân khi cúi xuống lòng mình
Bởi cơm áo ta một đời mê mải
Nên một đời tất bật cõi nhân sinh

Em ngày ấy một lần đưa tay vẫy
Rủ tôi cùng dong ruỗi cuộc trăm năm
Mắt môi đó như ân cần là vậy
Trong tim tôi chưa ấm được chỗ nằm

Cũng từ đó hồn tôi xao xuyến quá
Biết thương mong thao thức một chỗ về
Còn ai nữa giữa dòng đời bề bộn
Nên cứ thèm mơ tắm bến sông quê


Em chợt đến giữa đời tôi gió bão

Dìu tôi qua bao bến bãi tình cờ
Tôi bỗng muốn một lần vui chân dạo
Cho lòng mình âm lạnh chút tình thơ

Nên thương quá những chiều vàng niên thiếu
Bờ sông quê vẫn bên lở bên bồi
Như sống lại có một thời tuổi nhỏ
Những mùa trăng thơ ấu dấu yêu ơi !

NGUYỄN VĂN ĐIỀU

 

ẤM LẠNH QUÊ NGƯỜI


nhớ ngày nào đó
đi về bên nhau
có vầng trăng tỏ
soi bóng đôi đầu

em xưa dáng nhỏ
môi cười như hoa
má hây hây đỏ
e ấp không lời

thương sao một thưở
nụ tình đang xanh
lòi yêu chưa ngỏ
mắt nhìn long lanh

ngày một ngày hai
quê hương máu lửa
tình yêu hai đứa
cũng đành đôi nơi

em tản cư xa
tôi vào quân đội
xa nhau vời vợi
mãi ngóng thư về

bao năm xa quê
gia đình phiêu bạt
chiến tranh trôi dạt
mỗi người một nơi

mộng ước thành đôi
tan như bọt sóng
khi quân Việt Cọng
chiếm trọn miền Nam

tôi vào nhà giam
thân tù biền biệt
cơn đau khôn xiết
còn ước mong gì

một khối tình si
một trời lận đận
đường ai nấy đi
bẽ bàng duyên phận

tình người biển lận
khi đời đổi thay
nỗi buồn ai hay
giữa trời tang hải

bây giờ nhìn lại 
tuổi đã về chiều
một thời dấu yêu
đã thành dĩ vãng

quàng vai bè bạn
ấm lạnh quê người
xin một nụ cười
cho ngày viễn xứ.

NGUYỄN VĂN ĐIỀU

Thứ Ba, 15 tháng 10, 2013

BÀI THÁNG MƯỜI

Vẫn thấy nhớ thấy thương từng đứa bạn
Có một thời binh lửa đã đi qua
Từ bảy lăm những phận đời rách nát
Nỗi đau xưa vẫn còn đó chưa nhòa

Em đâu biết lòng ta còn bão nỗi
Dù ngày qua tóc đã trắng đời trai
Chân mê mải giữa đường trần dong ruỗi
Giữa quê người ấm lạnh biết còn ai

Thương quê mẹ vẫn một đời vất vả
Ba mươi tám năm thấy cũng đủ dài
Nhìn thiên hạ mà lòng buồn khôn tả
Người dân tôi vẫn giật gấu vá vai

Khi ngồi lại bên chiều ngày viễn xứ
Nghe bâng khuâng khi nhớ tới quê nhà
Ngày tháng nào hãi hùng cơn mộng dữ
Ngước mắt nhìn trời lòng bỗng xót xa

Còn lại đây chút tâm tình viết vội
Ngày tháng qua không trở lại bao giờ
Xin giữ lại chút lòng xưa ngày ấy
Có một thời tuổi trẻ đẹp như thơ.

NGUYỄN VĂN ĐIỀU

NGỒI VỚI MÙA THU

Vẫy tay chào nhé mùa thu
Còn ai không giữa bụi mù thời gian
Lòng người dâu bể đa đoan
Ta về bóng nhỏ đa đoan chút tình
Bàn chân đi giữa nhục vinh
Bàn tay ấm lạnh lung linh tuổi vàng
Một thời chinh chiến gian nan
Một thời tuổi trẻ lỡ làng tương lai
Nửa đời tóc bạc đời trai
Nửa đời viễn xứ còn ai vui vầy

NGUYỄN VĂN ĐIỀU