Thứ Sáu, 18 tháng 10, 2013

ẤM LẠNH QUÊ NGƯỜI


nhớ ngày nào đó
đi về bên nhau
có vầng trăng tỏ
soi bóng đôi đầu

em xưa dáng nhỏ
môi cười như hoa
má hây hây đỏ
e ấp không lời

thương sao một thưở
nụ tình đang xanh
lòi yêu chưa ngỏ
mắt nhìn long lanh

ngày một ngày hai
quê hương máu lửa
tình yêu hai đứa
cũng đành đôi nơi

em tản cư xa
tôi vào quân đội
xa nhau vời vợi
mãi ngóng thư về

bao năm xa quê
gia đình phiêu bạt
chiến tranh trôi dạt
mỗi người một nơi

mộng ước thành đôi
tan như bọt sóng
khi quân Việt Cọng
chiếm trọn miền Nam

tôi vào nhà giam
thân tù biền biệt
cơn đau khôn xiết
còn ước mong gì

một khối tình si
một trời lận đận
đường ai nấy đi
bẽ bàng duyên phận

tình người biển lận
khi đời đổi thay
nỗi buồn ai hay
giữa trời tang hải

bây giờ nhìn lại 
tuổi đã về chiều
một thời dấu yêu
đã thành dĩ vãng

quàng vai bè bạn
ấm lạnh quê người
xin một nụ cười
cho ngày viễn xứ.

NGUYỄN VĂN ĐIỀU

Không có nhận xét nào: