Thứ Sáu, 18 tháng 10, 2013

MỘT CHỖ ĐI VỀ

Rồi có lúc bâng khuâng khi nhìn lại
Chợt phân vân khi cúi xuống lòng mình
Bởi cơm áo ta một đời mê mải
Nên một đời tất bật cõi nhân sinh

Em ngày ấy một lần đưa tay vẫy
Rủ tôi cùng dong ruỗi cuộc trăm năm
Mắt môi đó như ân cần là vậy
Trong tim tôi chưa ấm được chỗ nằm

Cũng từ đó hồn tôi xao xuyến quá
Biết thương mong thao thức một chỗ về
Còn ai nữa giữa dòng đời bề bộn
Nên cứ thèm mơ tắm bến sông quê


Em chợt đến giữa đời tôi gió bão

Dìu tôi qua bao bến bãi tình cờ
Tôi bỗng muốn một lần vui chân dạo
Cho lòng mình âm lạnh chút tình thơ

Nên thương quá những chiều vàng niên thiếu
Bờ sông quê vẫn bên lở bên bồi
Như sống lại có một thời tuổi nhỏ
Những mùa trăng thơ ấu dấu yêu ơi !

NGUYỄN VĂN ĐIỀU

 

Không có nhận xét nào: