Hỡi trăng nước những mùa vàng xưa cũ
Bay về đâu trên mấy bến bờ nào
Tôi bây giờ lòng cũng mờ bụi phủ
Thương yêu ngày nào đã mất về đâu
Khi đứng lại bên chiều trông mây trắng
Nhớ quê cha ngày tháng cũ hiện về
Tuổi mười lăm và những ngày đi học
Rất êm đềm những ngày hạ miền quê
Rồi chiến tranh mỗi ngày thêm khốc liệt
Tôi một lần mang áo trận ra đi
Theo quân kỷ bước quân hành mải miết
Tay súng bên vai còn ước mong gì
Rồi cơn lốc ngày bảy lăm chợt đến
Tôi thân tù theo thân phận miền Nam
Mang nỗi đau thân chim ngàn gãy cánh
Chẳng còn gì khi đời đã sang trang
Rồi hôm nay mùa thu ngày viễn xứ
Chút lòng xưa còn biết gửi về đâu
Nhớ thương lắm có một thời trai trẻ
Dễ gì quên những kỷ niệm ban đầu.
NGUYỄN VĂN ĐIỀU
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét