Chủ Nhật, 31 tháng 12, 2017

GIÃ TỪ NĂM 2017

Vậy là đã qua một năm mười bảy
Ta còn gì trong nỗi nhớ quê xa
Chân bước đi giữa quê người lạ mặt
Ta một thời dong ruỗi cõi người ta

Ngày tháng vẫn lạnh lùng qua trước cửa
Mà lòng trần vẫn chẳng thể an nhiên
Chân bước tới mặc dòng đời hối hả
Để bôn ba với cơm-áo-gạo-tiền

Em đâu hiểu lòng ta còn bão nỗi
Nên vô tư nhìn tháng rụng năm tàn
Ta thảng thốt nhìn tháng ngày qua vội
Tìm cho mình một góc nhỏ bình an

Xin vẫy tay chào em năm mười bảy
Một năm dài cho đời sống thăng hoa
Tình chỉ đẹp trong một bàn tay vẫy
Ta với người một thuở rất thiết tha

Nên vẫn cứ làm thơ cho người đọc
Một chút riêng như phủ dụ lòng mình
Người có thấy ngày đi sao vội quá
Ta trôi dài theo dòng chảy nhân sinh.

NGUYỄN VĂN ĐIỀU

NHÌN LẠI ĐỜI MÌNH

Khi mệt mỏi giữa đường trần gió lộng
Tôi nhìn tôi của một thuở phiêu bồng
Những cảm xúc có một thời dậy sóng
Nhớ vô cùng ngày tháng cũ lông bông

Thương tuổi xanh của một thời hò hẹn
Bay về đâu cụm mây trắng bên trời
Tôi đứng lại giữa mùa đông phố lạ
May còn em để đàn đúm rong chơi

Dù năm tháng có làm sương mái tóc
Chút lòng xưa vẫn bát ngát ân tình
Nên vẫn thế làm thơ cho người đọc
Còn sẻ chia ngọt đắng cõi nhân sinh

Mỗi sáng sớm khi vươn mình thức giấc
Đồng hồ reo lại tất bật ra đường
Có hề chi gió mưa ngày xa xứ
Đã quen rồi ngày tháng sống tha phương

Xin thắp lên một nụ tình khuya muộn
Gởi về em người vợ khổ bên đời
Ta còn nhau những ngày đông tuyết đổ
Đủ nghe lòng ấm lại giữa đêm vơi.

NGUYỄN VĂN ĐIỀU

ĐI CHÙA BẢO PHƯỚC

Một thuở vào ra Chùa Bảo Phước
Tìm cho mình một chút bình an
Quên đi chuyện mất-còn-thua-được
Lòng như chim bay mãi trên ngàn

Ta gặp ta một thời thơ dại
Theo mẹ ngày Xuân đến lễ chùa
Đức Phật từ bi tâm vô lượng
Như lời ru mẹ những đêm mưa

Ở đó ta quên đời giả trá
Lưng thẳng tâm an một chỗ ngồi
Tập đếm vào ra từng hơi thở
Nghe lòng thanh thản giữa đêm vơi

Nên vẫn vui đi Chùa Bảo Phước
Để lòng an tịnh giữa đêm đông
Buông ra những chuyện đời ô trược
Ta một mình an trụ tánh không.

NGUYỄN VĂN ĐIỀU

Thứ Sáu, 29 tháng 12, 2017

BÀI CUỐI NĂM 2017

Tôi đứng giữa Tháng Mười Hai phố lạ
Trời vào đông cái lạnh bám theo da
Hai bên đường có hàng cây trút lá
Tôi một mình nhìn lại một năm qua

Thương con phố cả tuần không có nắng 
Trời âm u mây xám ở trên đầu
Tôi ngồi đó một mình trong quán vắng
Lòng bàng hoàng vì ngày tháng qua mau

Vẫn còn đó ngổn ngang bao nhiêu chuyện
Mà lòng trần nhân thế rất đa đoan
Ai đứng đó hát vang lời sông biển
Tôi một mình lạ mặt giữa nhân gian

Khi nhìn lại bàn tay gầy năm ngón
Hai bàn tay mười ngón nhỏ phân vân
Dấu chân chim đã hằn trên đôi mắt
May còn em trên lối cũ âm thầm

Nên bước tiếp giữa đường trần tất bật
Ngày cuối năm con phố lạnh vô cùng
Hiên nhà ai hoa đèn lung linh sáng
Tôi chao lòng uống cạn chén vô chung.

NGUYỄN VĂN ĐIỀU

NÀY EM, MÙA ĐÔNG VỀ

Này em, mùa Đông về
Bầu trời màu xám xịt
Cái lạnh về quấn quít
Theo từng bước chân đi

Em mơ ước điều gì 
Trong ngày đông tháng giá
Giữa phố phường xa lạ
Khi người mừng Noel

Anh ngồi chờ nắng lên
Ly cafe bốc khói
Bao nhiêu là dấu hỏi
Mà phận người trải qua

Nhớ về  một quê xa
Đã một thời yêu dấu
Có một miền thơ ấu
Với bao nhiêu ân tình

Ta theo dòng nhân sinh
Lăn tròn trong cơm áo
Giữa phố người ồn náo
Nhớ những mùa đông qua.

NGUYỄN VĂN ĐIỀU

Thứ Năm, 30 tháng 11, 2017

MỘT THUỞ XƯA SAU

Hoa đèn đã giăng đầy trên khắp phố
Người người vui mừng đón Chúa Giáng Sinh
Tôi bỗng thấy một chút gì xao xuyến
Ngày đi nhanh không nhìn rõ lòng mình

Thương em vẫn xong con rồi đến cháu
Cứ một đời tất bật giữa quê ai
Ngày tháng cứ lạnh lùng qua trước cửa
Mùa thu về nghe gió lạnh qua vai

Tôi vẫn thế áo cơm đời tỵ nạn
Vẫn lăn quay theo dòng xoáy như người
Mới mừng Xuân bây giờ Noel tới
Tôi trôi đều trong lối nhỏ ngược xuôi

Và còn đó ngổn ngang bao nhiêu chuyện
Giữa đường trần cuộc sống vẫn chưa yên
Như con nước âm thầm đi về biển
Tôi một đời qua lại giữa nhân duyên

Nên cứ giữa quê người an nhiên bước
Giữ cho lòng thắm mãi chuyện xưa sau
Cầm tay em ta đi về phía trước
Giữa quê người ta vẫn mãi còn nhau.

NGUYỄN VĂN ĐIỀU

Thứ Năm, 16 tháng 11, 2017

THƠ TÔI BÂY GIỜ 2

Mãi tất bật theo ngày cơm áo khó
Tôi đôi khi không nhìn rõ lòng mình
Năm sắp hết Lễ Tạ Ơn về đó
Tôi một đời đuối mộng giữa vô minh

Em đâu biết lòng ta còn gió bão
Bao nhiêu năm nương náu ở quê người
Bởi đời sống đâu chỉ là cơm áo
Một chút gì thao thức dạ chưa vui

Mỗi sáng sớm nghe chuông đồng hồ đổ
Tôi thản nhiên chân bước vội ra đường
Nhịp sống đã quen thân từng hơi thở
Mới ngày nào giờ tóc ngả màu sương

Em thì vẫn mong đường trần thư thả
Không bận tâm chuyện cơm áo gạo tiền
Tôi vẫn thế một đời còn bươn chải
Nghĩ cho cùng mọi sự cũng tùy duyên

Bởi mùa lễ bao mặt hàng giảm giá
Người đông vui đi siêu thị tưng bừng
Tôi cùng em theo dòng người hối hả
Giữa phố người lòng bỗng thấy bâng khuâng.

NGUYỄN VĂN ĐIỀU

NHÌN LẠI

Bao năm sống đời viễn xứ
Một tôi mê mải quê người
Tháng ngày đi sao lẹ quá
Âm thầm một góc buồn vui

Em xưa một thời xuân sắc
Theo tôi cuối đất cùng trời
Bây giờ sương pha mái tóc
Vẫn còn vất vả ai ơi

Thương em một đời gian khó
Áo cơm chưa ấm môi cười
Bạn cũ một thời lưu lạc
Đêm nằm thao thức chưa nguôi

Thỉnh thoảng ngồi bàn lướt net
Tìm xem tin tức quê nhà
Ôi những phận đời lá cỏ
Nỗi buồn phảng phất quanh ta

Có lúc một mình nhìn lại
Thương đời chưa ấm vòng tay
Ta trôi theo dòng sinh tử
Một ta sấp ngửa theo ngày.

NGUYỄN VĂN ĐIỀU

Thứ Tư, 15 tháng 11, 2017

CÔNG PHU KHUYA 2

Buổi sáng ta vào Chùa Bảo Phước
Tìm cho mình một chỗ ngồi riêng
Gác lại những gì chờ phía trước
Ta một mình một góc bình yên

Tập đếm vào ra từng hơi thở
Lưng thẳng tâm không bợn chút đời
Ngồi đó an nhiên thân bất động
Ta gặp ta một thuở rong chơi

Cứ thế mỗi ngày từ sáng sớm
Ta với Chùa lòng rất thảnh thơi
Thở ra hít vào ta đếm tiếp
Ta nhìn ta mấy độ luân hồi.

NGUYỄN VĂN ĐIỀU

BÀI CHO NGÀY RA TÙ

Ngày trở về không nhà không bằng hữu
Về bên sông ta giặt áo phong trần
Gọi một lần tên người ngày dâu bể
Nghe ngọt ngào thấm thía nỗi phù vân

Ở đây có mấy năm " tù quản chế"
Có công an " thăm hỏi" tháng dăm lần
Có nợ nần tháng ngày đùn như mối
Có bạn bè lánh mặt để an thân

Khi vác cuốc ra đồng theo hợp tác
Nghe lòng đau thân cá chậu chim lồng
Đời thay đổi nên lòng người cũng đổi
Ta bây giờ có sống cũng bằng không

Em yêu ta cũng bẽ bàng duyên phận
Nên sang sông tìm chỗ đứng với người
Ta cũng biết chuyện tình người lỡ vận
Nên an lòng nhìn dậu đổ bìm trôi

Còn lại đó chút lòng xưa lụa trắng
Ta ru ta như phủ dụ đời mình
Người tát nước theo mưa thì cũng thế
Ta bập bềnh theo dòng chảy nhân sinh.

NGUYỄN VĂN ĐIỀU
1983


Thứ Ba, 14 tháng 11, 2017

CHÀO THU

Mùa thu đã về rồi đó em
Có nghe một chút lạnh môi mềm
Tôi thấy bâng khuâng trời xám lại
Con phố buồn đang trông nắng lên

Bao năm rồi ta sống quê ai
Dìu nhau qua biển rộng sông dài
Ngày tháng nơi đây sao mà ngắn
Mây trên đầu tóc trắng trên vai

Em bao lần nhắc chuyên quê xưa
Nhớ thương thương nhớ mấy cho vừa
Một thuở quê người xa biền biệt
Chạnh lòng trong những lúc đêm mưa

Tôi viết bài thơ chào thu sang
Tiếng chân ai trên lá khô vàng
Đời sống vẫn quay vòng trước mặt
Mà lòng trần bao chuyện đa mang.

NGUYỄN VĂN ĐIỀU


KHI NGỒI LẠI MỚI HAY ĐỜI MỎI MỆT

Khi siêu thị đã chào hàng giảm giá
Người xôn xao mùa lễ hội đến gần
Trên đường phố hàng cây đang rụng lá
Tôi nghe lòng như sống lại tình thân

Mới ngày nào đón Xuân giờ sắp Tết
Một năm đi sao mà lẹ không ngờ
Khi ngồi lại mới hay đời mỏi mệt
Chút lòng xưa còn biết gởi vào thơ

Nhớ quê cha hơn nửa vòng trái đất
Buổi ra đi hò hẹn sẽ quay về
Vậy mà vẫn sau bao năm tất bật
Vẫn chưa hề tắm lại bến sông quê

Nên còn đó ngổn ngang bao nhiêu chuyện
Mà tháng ngày vẫn thế cứ trôi nhanh
Bao nhiêu năm giữa muôn trùng dâu biển
Còn lại gì khi tóc đã thôi xanh

Là thế đó tuổi đời thương mến hỡi
Tôi nhìn tôi giữa phố chợ quê người
Đời sống vẫn lạnh lùng qua đi vội
Giữa lùng bùng còn bao chuyện chưa vui...

NGUYỄN VĂN ĐIỀU

Thứ Năm, 19 tháng 10, 2017

BÊN CHIỀU NGỒI LẠI

Tôi ngồi lại với mùa thu trước ngõ
Trời Cali cây lá đã sang vàng
Thời gian cứ lạnh lùng qua vội vã
Mà lòng trần những xao xuyến đa  mang

Thương em vẫn thân cò trên bến nước
Mà lòng tôi sương đã trắng đời trai
Đời dâu bể vẫn cầm tay ta bước 
Tình cho nhau như biển rộng sông dài

Tôi vẫn thế phất phơ đời du tử
Đời lưu vong ấm lạnh giữa quê người
Bước chân quen nắng mưa ngày viễn xứ
Có lúc buồn vào net để tìm vui

Đọc trên báo quê mình đang mùa lụt
Lại thêm tin xả lũ chết bao người
Thương quê mẹ sao chập chùng khổ nạn
Những phận người tội nghiệp dạ không vui

Rồi chiều nay một mình trong góc nhỏ
Lòng bàng hoàng nhìn ngày tháng qua mau
Thương tuổi xanh của một thời hò hẹn
Rồi cũng trôi như nước vỗ chân cầu.

NGUYỄN VĂN ĐIỀU


MỘT THUỞ YÊU NGƯỜI 3

Chiều một mình ngồi nghe mưa đổ
Mưa về trên những nhánh sầu đông
Mưa xuống đời ta tàn bạo quá
Có ai qua xin gửi chút lòng

Ta trói mình trong dây oan nghiệt
Dễ chừng áo bạc đã bao năm
Cớ sao hồn vẫn còn mê gái
Dẫu biết tình ngọt tợ dao đâm

Em ngày nào một thuở bước qua
Trái tim thục nữ tặng làm quà
Cứ ngỡ đời mình như Từ Thức
Lạc vào lối mộng ngát hương hoa

Nhưng đường trần ai dễ có hay
Chiến cuộc leo thang máu lửa đầy
Tình mất từ quê hương đổi chủ
Tôi người chiến bại trắng hai tay

Bây giờ ngồi lại ngắm mưa rơi
Một thuở lòng đau lạc hướng đời
Em đã neo thuyền nơi bến khác
Tôi một mình bóng lẻ cuộc chơi.

NGUYỄN VĂN ĐIỀU

BUÔNG

Mấy ai vui mà chẳng có buồn
Dòng đời như thác đổ mưa tuôn
Muốn thấy thân tâm thường an lạc
Phải nhớ nằm lòng một chữ buông.

NGUYỄN VĂN ĐIỀU

Thứ Sáu, 6 tháng 10, 2017

ANH VẪN LÀM THƠ CHO EM ĐỌC 10

Anh vẫn làm thơ cho em đọc
Để thương hoài một thuở nhân gian
Ngày tháng có lạnh lùng qua vội
Vẫn thấy gần nhau rộn phím đàn

Vẫn thấy ngoài kia hoa vẫn nở
Con người vẫn sống để yêu thương
Ta tựa vào nhau nghe đất thở
Còn gửi cho nhau chuyện vui buồn

Hôm nay trời sang thu rồi đó
Lá đang rơi trên khắp lối về
Đất đã sang mùa trời chuyển gió
Mà lòng trần vẫn thắm đam mê

Ta vẫn còn nhau giữa cuộc đời
Rộng dài ngày tháng để rong chơi
Em về gom góp xuân xanh lại
Đến với thế nhân một nụ cười

Sẽ quên đi những ngày máu lửa
Một thuở quê nhà giữa chiến tranh
Thân phận dân đen như lá cỏ
Cứ mong sao được thấy hòa bình

Để hôm nay quê người tỵ nạn
Ta gặp nhau ngày tháng lưu vong
Trên đất lạ nhớ về bè bạn
Nghe lòng trần bao nỗi thương mong

Anh vẫn làm thơ cho em đọc
Một thuở buồn vui bát ngát tình
Đôi đứa đôi đầu sương pha tóc
Vẫn còn nhau trong cõi nhân sinh.

NGUYỄN VĂN ĐIỀU

CHÙM LỤC BÁT

VÔ CHÙA

Lòng vòng chẳng biết đi đâu
Vô chùa lạy Phật ta cầu bình an
Phật cười : ngươi ở nhân gian
Không làm điều ác thiên đàng đâu xa.

XUỐNG PHỐ

Theo em vào chợ mua đồ
Người qua kẻ lại lô xô chyện đời
Thế gian vật đổi sao dời
Một phen ta lại rong chơi phố người.

UỐNG CÀ PHÊ

Ngồi buồn đi dạo lanh quanh
Còn ai ấm lạnh với mình hôm nay
Đời như con nước vơi đầy
Một ta ngồi lại giữa ngày sang thu.

NGUYỄN VĂN ĐIỀU

Thứ Sáu, 29 tháng 9, 2017

TẠ ƠN NGƯỜI

Trên lối về chiều nay
Tôi nhìn tôi bỗng lạ
Mùa Thu cây vàng lá
Mà đường trần lao xao
Tôi bước thấp bước cao
Lòng chập chùng rêu bụi

Tôi một đời dong ruỗi
Nhìn tháng ngày hư hao
Em từng hỏi vì sao
Sông bên bồi bên lở
Tình yêu nào nhung nhớ
Cho lòng mình xanh xao

Có một thời trăng sao
Đã đi vào quên lãng
Tôi viết dòng tản mạn
Khi nhìn vào hư vô
Con sóng nào lô xô
Cuốn ta vào máu lửa

Dòng đời qua lần lữa
Ta còn gì cho nhau
Xin một lần xưa sau
Tạ ơn người một thuở
Tình yêu dầu tan vỡ
Vẫn một thời thăng hoa.

NGUYỄN VĂN ĐIỀU

BÀI THÁNG CHÍN

Tôi ngồi lại với trời chiều Tháng Chín
Nhớ vô cùng một thuở tuổi nào xa
Người bỏ đi sau một thời hò hẹn
Tôi còn gì giữa trời đất bao la

Đời sống vẫn chập chùng con sóng vỗ
Mà đường trần bụi đỏ cứ bay qua
Ai đứng ngoắc mùa thu về trên cỏ
Tôi một thời dong ruỗi cõi người ta

Như con nước âm thầm xuôi về biển
Làm sao về thăm lại cội nguồn xưa
Như chiếc lá trong vườn đời giông bão
Tình bay đi thương nhớ mấy cho vừa

Còn lại đó chút lòng non lụa trắng
Xin gửi hương theo gió đến cho người
Lòng nhân thế vẫn không ngừng biến đổi
Ta làm sao giữ được thuở buồn vui

Tháng Chín sang cây bên đường vàng lá
Tôi một mình nhìn trời chuyển thu sang
Ngày tháng nào đã qua không về lại
Chẳng còn ai ấm lạnh cõi nhân gian.

NGUYỄN VĂN ĐIỀU


Thứ Tư, 27 tháng 9, 2017

CŨNG ĐÀNH

Rồi thì em cũng xa tôi
Người đi bỏ lại khung trời mộng mơ
Gặp nhau từ những tình cờ
Cho tôi xao xuyến những giờ bên nhau
Ngày nao hò hẹn bạc đầu
Bây giờ thôi đã xưa sau đôi đường
Cũng đành mỗi đứa một phương
Cũng đành trả lại yêu thương cho người
Tôi về tìm lại nụ cười
Một thân bóng lẽ rã rời ngày vui.

NGUYỄN VĂN ĐIỀU

THU NGÀY VIỄN XỨ

Tôi cúi xuống giữa mùa thu xứ lạ
Gió heo may làm se lạnh qua người
Bao nhiêu năm giữa quê người vất vả
Vẫn thương hoài có một thuở đôi mươi

Nhớ biết mấy có một thời đi học
Thuở quần xanh áo trắng rộn hiên trường
Đời vô tư chưa một lần biết khóc
Mùa thu về lòng xao xuyến vấn vương

Rồi chiến cuộc leo thang đành bỏ hết
Bỏ trường yêu và bạn quý lên đường
Máu lửa về quê hương đầy chết chóc
Nói làm sao cho hết những đau thương

Rồi một ngày quân miền Nam bại trận
Tôi thân tù qua các trại tập trung
Mang nỗi đau của một người thua cuộc
Đời nhà giam qua biết mấy hãi hùng

Và hôm nay đón thu ngày viễn xứ
Lòng bâng khuâng nhìn lá đổ ven đường
Thương quê mẹ những nhọc nhằn còn đó
Thương đời mình còn mãi sống tha phương.

NGUYỄN VĂN ĐIỀU

Chủ Nhật, 24 tháng 9, 2017

ANH VẪN LÀM THƠ CHO EM ĐỌC 9

Anh vẫn làm thơ cho em đọc
Để thăm nhau xứ lạ quê người
Dẫu hai đứa đôi đời đôi phận
Và cuộc đời hai đứa hai nơi

Hôm nay trời sang thu rồi đó
Em có nghe một chút chạnh lòng
Ngày tháng sao mà đi vội quá
Đường trần còn bao chuyện chưa xong

Đời sống vẫn quay vòng phía trước
Ta đôi khi không rõ mặt mình
Nhịp sống xô bồ luôn hối hả
Ta đu người trong cõi nhân sinh

Vẫn thấy yêu người yêu cuộc sống
Yêu tha nhân như yêu đời mình
Ta về tóc gió bay lồng lộng
Đã qua rồi một thuở điêu linh

Mùa thu lá rụng ven đường phố
Em có bâng khuâng một chút buồn
Ta đã quen chân đời viễn xứ
 Ngại gì sáng nắng với chiều sương

Nên vẫn làm thơ cho em đọc
Để cùng vui một thuở đường trần
Nơi đây ngày tháng vô cùng ngắn
Giữ cho lòng ấm mãi tình thân.

NGUYỄN VĂN ĐIỀU

THU VỀ

Mùa thu đã về em biết không
Có nghe một chút xuyến xao lòng
Tôi thấy bâng khuâng nhìn lá rụng
Ngày tháng nào như nước trôi sông

Em hãy nhìn đi em thấy chưa
Bàn tay che nắng gió đâu vừa
Ân tình vẫn thắm ngày dâu bể
Ôn mãi không cùng những chuyện xưa

Ta vẫn còn nhau giữa phố người
Đi về đưa đón bước song đôi
Thu về cơn gió làm se lạnh
Vẫn giữ lòng trong thắm nụ cười

Tôi viết bài thơ mừng thu sang
Thương cây về cội gió về ngàn
Dẫu đời sống bộn bề phía trước
Vẫn vui vầy một thuở nhân gian

Xin cám ơn đời cám ơn em
Đôi ta một thuở rất êm đềm
Đã qua rồi một thời gai lửa
Nghe lòng ấm mãi nụ hôn quen.

NGUYỄN VĂN ĐIỀU

Thứ Năm, 31 tháng 8, 2017

VỚI BUỔI CHIỀU PHAI

Đi lòng vòng rồi chả biết đi đâu
Ghé tạt lại quán cà phê quen cũ
Ngày tháng quay đời ta như con vụ
Nên dễ gì có một chút đời riêng

Giữa đường trần thiên hạ lắm đảo điên
Cứ mê mải theo dòng xoay hối hả
Đời công nghiệp con người quen vội vã
Tôi tìm tôi giữa phố chợ đông người

Đã xa rồi cái tuổi thuở đôi mươi
Nhìn đâu cũng thấy đời long lanh quá
Sao bây giờ tôi nhìn tôi xa lạ
Mọi chuyện rồi cứ như thể tùy duyên

Đây quê người đời sống thật bình yên
Nơi phát triễn đồng đều cho mọi giới
Nhiều cơ hội cho con người vươn tới
Những chồi non làm xanh thắm tương lai

Tôi một mình ngồi với buổi chiều phai
Vẫn thương quá một quê nhà bỏ lại
Tôi nhìn tôi nhìn dòng đời trôi mãi
Một chút gì cay mắt nhớ nơi xa.

NGUYỄN VĂN ĐIỀU

THƠ NGÀY XA XỨ

Sáng dậy muộn nằm nghe chim hót
Chợt thấy yêu cuộc sống ngoài kia
Bao nhiêu năm quê người phiêu bạt
Nhớ quê xa một thuở chia lìa

Ở đây ngày tháng qua mau quá
Cuộc đời tất bật đã thành quen
Ta tìm ta giữa dòng hối hả
Mặc cho đời thỏa sức bon chen

May quá còn em ngồi đun nước
Ly cà phê nóng ấm ban mai
Một chút ân tình ngày xa xứ
Dắt dìu nhau bước tiếp ngày mai

Bỗng dưng ta thấy yêu cuộc sống
Và thích làm sao một bếp hồng
Thương quá tóc em vài sợi bạc
Chút lòng xưa vẫn trắng nhu bông !

NGUYỄN VĂN ĐIỀU


Thứ Tư, 30 tháng 8, 2017

GẶP BẠN CUỐI TUẦN

Bạn rủ ta cuối tuần ra quán
Một chút hàn huyên giữa phố người
Bên tách cà phê cùng ôn lại
Chúng mình đều gần ngưỡng bảy mươi

Ở đây ngày tháng qua nhanh quá
Thứ Hai sang rồi Thứ Sáu về
Ta cứ lăn tròn theo dòng xoáy
Đã xa rồi một thuở đam mê

Lứa tuổi chúng ta nhiều bất hạnh
Qua khỏi chiến tranh đến đời tù
Những oan khiên chập chùng ập tới
Đời buồn tênh qua cõi hoang vu

Nên hãy vui vầy khi gặp lại
Bởi đời đâu dễ có nhân duyên
Bạn bè ta đầu sông cuối bãi
Bao người thương phế đứa ngủ yên

Gặp bạn cuối tuần vui quá thể
Hãy cạn cùng nhau một chút lòng
Vỗ tay mà hát vào nhân thế
Ta đưa người...không đưa qua sông !...

NGUYỄN VĂN ĐIỀU

ĐI GIỮA THỰC HƯ

Mỗi sáng ta cùng em đi bộ
Gần một giờ dọc lối công viên
Nghe tiếng chim kêu trong vòm lá
Chợt nghe lòng một chút an nhiên

Thấy mình vẫn còn nhiều ân phước
Qua cuộc chiến tranh đến ngục tù
Rời quê hương tha phương cầu thực
Cứ một đời đi giữa thực hư

Nên hãy cứ thong dong ta sống
Chút lòng xưa vẫn thắm trinh nguyên
Gió tứ phương thổi về lồng lộng
Ta thả mình mọi sự tùy duyên

Ta vui thích cùng em dạo bộ
Để cùng nhau hít thở khí trời
Quên những ồn áo nơi phố chợ
Cho lòng mình một chút thảnh thơi

Và hãy vô tư như ngày nhỏ
Đến với tha nhân một nụ cười
Yêu em yêu cuộc đời gian khó
Ta cùng người đi nốt buồn vui.

NGUYỄN VĂN ĐIỀU

Thứ Ba, 29 tháng 8, 2017

LỤC BÁT RỜI

LÀM SAO

Vô chùa lạy Phật nam mô
Bước ra đời sống xô bồ ngược xuôi
Đấu trường kẻ khóc người cười
Làm sao tự tại giữa mùi lợi danh 

RU NGƯỜI

Trời vào thu rồi đó em
Đôi ta áo mỏng lênh đênh phận người
Có nhau một thuở buồn vui
Lá rơi lòng bỗng bùi ngùi bước chân

BỖNG NHƯ

Bên hiên vừa nở bông hồng
Bỗng như sống lại chút lòng ngày xưa
Đất trời sáng nắng chiều mưa
Lòng ta reu bụi cũng thừa khói sương.

NGUYỄN VĂN ĐIỀU

Thứ Sáu, 25 tháng 8, 2017

CÓ MỘT THỜI YÊU EM

Có một thời yêu em
Nắng vàng lung linh quá
Em chuyền hơi thở lạ 
Tôi ngất ngây tâm hồn
Từ nay thôi cô đơn
Đi về ta chung lối
Niềm tin yêu vời vợi
Hen hò vào trăm năm

Lòng em như trăng rằm 
Theo đời tôi mỗi bước
Dẫu dòng đời xuôi ngược 
Vẫn  son sắt một lòng
Ngày qua ngày trông mong
Nâng niu tình hai đứa
Lòng tôi như mở cửa
Đưa em vào tương lai

Rồi ngày một ngày hai
Quê hương mình máu lửa
Nhìn nhau mà lệ ứa
Em theo nhà tản cư
Chẳng kịp lời giã từ
Tôi cũng lo chạy giặc
Từ nay xa đôi mặt
Mỗi đứa một phương trời

Dòng đời không êm trôi
Việt Nam mình đổi chủ
Đời quay tôi như vụ
Khi vào trại tập trung
Bao khổ nạn chập chùng
Giữa hai bờ sống chết
Đời tù thân mỏi mệt
Còn mong gì mai sau

Ngày nào ta có nhau
Niềm tin vô bờ bến
Ngày chiến tranh lan đến
Ta mất nhau trong đời
Còn lại đây trong tôi
Một chút gì cay đắng
Bởi đời còn biển mặn
Tình cũng đành hư không.

NGUYỄN VĂN ĐIỀU

Thứ Hai, 21 tháng 8, 2017

VÍ DẦU

Đi lên đi xuống đi vào
Chắp tay ta xá ta chào nhân gian
Ngoài kia trời sắp thu sang
Ta còn bao chuyên ngổn ngang giữa đời
Đường trần dong ruỗi bao nơi
Còn ta một thuở nỗi trôi quê người
Bên em một thuở buồn vui
Đủ nghe ấm lại môi cười ngày xưa
Cầm tay đi với nắng mưa
Yêu thương đến mấy cho vừa lòng nhau
Ví dầu đời có mưa mau
Cũng xin đỏ thắm ngát màu trăm năm.

NGUYỄN VĂN ĐIỀU

ANH VẪN LÀM THƠ CHO EM ĐỌC 8

Anh vẫn làm thơ cho em đọc
Để thấy lòng vui giữa phố người
Đời dẫu ngổn ngang chờ phía trước
Mà lòng vẫn thắm thuở đôi mươi

Đâu biết đời ta phiêu bạt quá
Cứ mãi bôn ba tất bật hoài
Có lúc ngày đi chưa rõ mặt
Mà lòng nhìn lại chẳng nguôi ngoai

Vẫn nhớ quá một thời quê mẹ
Ngày tháng êm trôi với ruộng đồng
Và thương thuở ngày xưa còn bé
Có những trưa hè ra tắm sông

Thương quá quê hương ngày khôn lớn
Mẹ cha vất vả giữa thôn nghèo
Rồi máu lửa bùng lên khắp chốn
Đời tản cư bao nỗi gieo neo

Anh vẫn làm thơ cho em đọc
Để xót đau thân phận quê mình
Ta sống cuộc đời không sửa soạn
Ôm đau thương đi giữa chiến tranh

Nên vẫn làm thơ cho em đọc
Giữ giùm nhau nhé thuở buồn vui
Mốt mai dẫu có mờ nhân ảnh
Còn có tình thương ở lại đời.

NGUYỄN VĂN ĐIỀU

Thứ Hai, 31 tháng 7, 2017

RU TÌNH

Khi đôi chân đã quen rồi phố lạ
Thì sá chi chuyện mưa nắng quê người
Tôi bước tới giữa dòng đời hối hả
Để cùng em ấm lạnh những buồn vui

Em có thấy ngoài kia trời xanh quá
Đôi chim nào ríu rít gọi tên nhau
Trên đất cằn có loài hoa vẫn nở
Ta bên người ngồi nói chuyện xưa sau

Có đôi ta dung dăng trên trần thế
Đôi vòng tay làm ấm áp cuộc dời
Vỗ tay lên hát vang vào dâu bể
Dắt dìu nhau bày tiếp các cuộc chơi

Em vẫn hiểu tháng ngày đi vội lắm
Nên gần nhau hãy trân trọng ân tình
Khi đá sỏi vẫn chuyền nhau hơi ấm
Ta cần nhau đi suốt cuộc nhân sinh

Và như thế tình yêu ta bay bỗng
Bước chân non như gió chạm qua lòng
Em yêu dấu anh yêu người quá thể
Giữa vô cùng ta bước nhẹ vào không.

NGUYỄN VĂN ĐIỀU