Có một thời yêu em
Nắng vàng lung linh quá
Em chuyền hơi thở lạ
Tôi ngất ngây tâm hồn
Từ nay thôi cô đơn
Đi về ta chung lối
Niềm tin yêu vời vợi
Hen hò vào trăm năm
Lòng em như trăng rằm
Theo đời tôi mỗi bước
Dẫu dòng đời xuôi ngược
Vẫn son sắt một lòng
Ngày qua ngày trông mong
Nâng niu tình hai đứa
Lòng tôi như mở cửa
Đưa em vào tương lai
Rồi ngày một ngày hai
Quê hương mình máu lửa
Nhìn nhau mà lệ ứa
Em theo nhà tản cư
Chẳng kịp lời giã từ
Tôi cũng lo chạy giặc
Từ nay xa đôi mặt
Mỗi đứa một phương trời
Dòng đời không êm trôi
Việt Nam mình đổi chủ
Đời quay tôi như vụ
Khi vào trại tập trung
Bao khổ nạn chập chùng
Giữa hai bờ sống chết
Đời tù thân mỏi mệt
Còn mong gì mai sau
Ngày nào ta có nhau
Niềm tin vô bờ bến
Ngày chiến tranh lan đến
Ta mất nhau trong đời
Còn lại đây trong tôi
Một chút gì cay đắng
Bởi đời còn biển mặn
Tình cũng đành hư không.
NGUYỄN VĂN ĐIỀU
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét