Thứ Ba, 31 tháng 7, 2012

CON SÓNG ÂM THẦM




này em con chim nhỏ
ríu rít giữa đời tôi
một lần ngang qua đó
còn nỗi nhớ không rời

em làm sao hiểu được
tôi lạc mất tuổi xanh
bước chân từng xuôi ngược
còn lại chữ ân tình

bài thơ chưa lần viết
ngày tháng nào xa xăm
trăng xưa từng là nguyệt
con sóng vỗ âm thầm

tôi một lần qua đó
như lạc mất đường về
em như dòng sông nhỏ
tôi một thời đam mê

xin một lần nhắc lại
thưở ngây ngất hương đời
như một bàn tay vẫy
ngày nào mình đôi mươi.

nguyễn văn điều

NHÌN LẠI ĐỜI MÌNH






Tôi về đó lòng trần con dong ruỗi
Bàn tay trơn không giữ được tim người
Khi mệt mỏi nhìn hồn mình rêu bụi
Mới hay rằng mất trắng tuổi hai mươi

Em chẳng lẽ chưa lần mong qúa hải
Để dung dăng dung dẻ dạo chơi và
nghe xao xuyến trái tim thời con gái
Nụ hôn nào như điện chạy trên da

Tôi lận đận qua bao lần chạy giặc
Đời tản cư danh phận chẳng ra gì
Ngày bỏ lớp xa trường buồn muốn khóc
Nhớ ngày nào màu áo trận ra đi

Rồi bảy lăm khi miền Nam đổi chủ
Tôi vào tù theo thân phận quê hương
Mang nỗi đau con chim ngàn bị ná
Tôi đâu ngờ mất hết bởi tang thương

Khi ngồi lại mới hay lòng chai sạn
Đời đổi thay em cũng đổi theo đời
Tôi đứng lặng nhìn em sang đò khác
Thương đời mình như thể lục bình trôi

Và chiều nay nhìn hàng cây vàng lá
Tôi bàng hoàng nhìn ngày tháng qua mau
Ai đứng đó xin vỗ giùm phố xá
Làm sao quên thơ dại thưở ban đầu.

NGUYỄN VĂN ĐIỀU

Thứ Bảy, 28 tháng 7, 2012

THEO EM ĐI CHÙA




Anh theo em đi Chùa
Lòng vui khi lễ Phật
Dòng đời qua tất bật
Tìm một chút bình yên

Sám hối bao tiền khiên
Quên đi lời nhân ngã
Ta cùng nhau buông xã
Cho lòng mình nở hoa

Trải lòng từ bao la
Yêu thương cho đi khắp
Còn mong gì không gặp
An vui trong đời này

Luật bù trừ xưa nay
Đã vay thì phải trả
Tin sâu vào nhân qủa
Lòng mình sẽ bình yên

Đời mình còn nhân duyên
Nên sống mà tĩnh thức
Cầu Phật từ gia lực
Dưới hào quang an lành

Vẫn nhìn đời long lanh
Quên đi tham sân mạn
Chuyên cần theo kinh tạng
Bớt đi lời hơn thua

Anh theo em đi Chùa
Mừng vui không nói hết
Đường trần nghe mỏi mệt
Lòng bỗng thấy bình yên.

NGUYỄN VĂN ĐIỀU

Thứ Năm, 26 tháng 7, 2012

THƯ CHO VỢ NHÀ 5




tặng Hương,người bạn đời

Này Hương ạ,bao lần anh đã nói
Mình bên nhau là duyên nợ an bày
Lúc phải lội ngược dòng ta mệt mỏi
Vẫn mỉm cười dẫu thời cuộc đổi thay

Em thấy đó lòng anh như lụa trắng
Mà tình đời thế sự lắm gian ngoa
Bởi yêu em như gừng cay muối mặn
Anh thương đời như thể đã thương ta

Con đường tình ta đi nhiều gai lửa
Vẫn cùng nhau qua cho hết bến bờ
Dù cuộc sống bao lần xô sấp ngữa
Tâm hồn mình vẫn đẹp mãi như thơ

Nên xoa tay mời em dăm chén rượu
Uống cùng nhau ta cạn chén tương phùng
Đời đen bạc dễ gì tìm tri tửu
Bận mà chi theo bao chuyện bung xung

Dựa vào nhau cho đời mình lớn dậy
Cùng buồn vui một thưở dưới mặt trời
Lòng anh đó trước sau gì vẫn vậy
Yêu vô cùng và yêu mãi,em ơi !

NGUYỄN VĂN ĐIỀU

DẤU HỎI






Khi ngồi lại bên đời trông mây trắng
Tôi bỗng thương màu nắng úa vô cùng
Cuộc trăm năm rồi cũng là sương khói
Tôi một đời mộng mị cũng là không

Trong mắt nào mấy tà huy thăm thẳm
Ta đi hoài đi mãi chẳng về đâu
Bóng hồ điệp chập chờn trong giấc ngủ
Lời thiên thu như sóng vỗ ngang đầu

Em có thấy giữa bềnh bồng cổ tích
Mặt trời hồng vàng lạnh cõi chiêm bao
Tôi còn đó một trái tim trần tục
Vẫn yêu thương dù gió nỗi ba đào

Nên vẫn thích vui chơi cùng phong nguyệt
Đưa em về qua mấy lối trăng sao
Đời vẫn thế đến đi nào ai biết
Giữa đường trần nhân thế vẫn lao xao.

NGUYỄN VĂN ĐIỀU

Thứ Tư, 25 tháng 7, 2012

mất một vầng trăng




biết còn ai giữa ngày rộng tháng dài
khi cuộc sống vẫn bềnh bồng trôi nỗi
đời công nghiệp ngày qua đi rất vội
nên một đời cứ tất bật tháng năm

em tình cờ trong một bận ghé thăm
đã thổi đến trong tôi làn gió mới
có lần nào tâm hồn như phơi phới
một chút hương bay nhè nhẹ vào lòng

tôi tay trần nên vẫn cứ long đong
nên chậm bước giữa dòng đời hối hả
em như chim trong vườn cây xanh lá
tiếng hót trong nghe thánh thót tai người

em một lần ngồi lại giữa đời tôi
hơi thở lạ cho men tình cháy bỏng
tôi một thưở bỗng nghe lòng dậy sóng
bởi bên em như ấm lại môi cười

rồi một chiều em bỏ lại buồn vui
bỏ bến cũ cây đa sang đò mới
tôi ngồi lại với nỗi buồn vời vợi
người đi rồi tôi mất một vầng trăng.

NGUYỄN VĂN ĐIỀU

TỰ VẤN




Ta đã từ đâu ,ta tới đâu ?
Thời gian như nước chảy chân cầu
Đường trần bóng nhỏ mênh mông qúa
Ta chẳng từ đâu chẳng tới đâu.

NGUYỄN VĂN ĐIỀU

Thứ Sáu, 20 tháng 7, 2012

NHỮNG NGÀY XƯA THÂN ÁI








Như thân chim đã bao lần bị ná
Mang nỗi đau giữa nhân thế lọc lừa
Khi đứng lại nhìn ngày đi vội vã
Thương vô cùng thời non dại ngày xưa

Nhớ biết mấy thưở ngày còn tiểu học
Những trưa hè tắm suối ở đồng quê
Con đường làng mỗi ngày đi vào lớp
Những chiều vàng con diều giấy ven đê

Nhưng cái thưở an bình qua vội qúa
Bởi chiến tranh máu lửa ngập quê hương
Đời tản cư làng xưa thôi từ giã
Rồi chiều nao đành bỏ lớp xa trường

Thương quê nghèo nằm giữa hai lằn đạn
Chiến tranh tàn tôi ở trại tập trung
Nếm đòn thù người anh em Bắc Việt
Bao oan khiên thống khổ đến hãi hùng

Muốn tìm lại "những ngày xưa thân ái"
Và quên đi những oan trái cuộc đời
Tuổi xanh qua không bao giờ về lại
Nhìn đời mình như cánh lục bình trôi

Khi ngồi lại ôm đàn theo phím nhạc

Tìm cho mình một góc nhỏ bình yên
Vẫn thương qúa ngày tuổi thơ quê mẹ
Gởi lòng buồn theo nỗi nhớ không tên

NGUYỄN VĂN ĐIỀU

Thứ Ba, 17 tháng 7, 2012

NGÀY THÁNG YÊU NGƯỜI




Tôi về đó lòng trần còn mê mải
Theo chân người mong vầy cuộc vui chơi
Bởi em đi đôi mắt còn ngó lại
Nên lòng tôi cũng gợn sóng liên hồi

Xin cảm tạ vòng tay nào mông muội
Đã cho tôi những ngây ngất hương đời
Và quên đi trái tim hồng ngủ muộn
Bỗng bừng lên những mạch sống trong tôi

Cũng từ đó vườn tôi như nắng mới
Nghe xôn xao chim hót vẳng đầu cành
Em e thẹn bên tôi hồng lên má
Ta dìu nhau đi tới mảng trời xanh

Ta có nhau giữa cuộc đời dâu bể
Xin một lần quên cuộc sống gian ngoa
Giữ cho nhau chút lòng ngày non trẻ
Như thưở nào mẹ hò hẹn cùng cha

Và cuộc sống bỗng vô cùng thân qúy
Ta còn nhau giữa ngày rộng tháng dài
Cánh tay em hãy vươn dài mộng mị
Giữa đường trần ta vẫn có thiên thai.

NGUYỄN VĂN ĐIỀU

CHÚT LÒNG GỞI MÙA HÈ



Tôi đứng lại giữa trời chiều đầy nắng
Mùa hạ về hoa phượng tím nhà ai
Chút kỷ niệm của một thời áo trắng
Bỗng hiện về như một thưở khó phai

Nhớ biết mấy mùa nắng vàng xưa cũ
Những trưa hè nghe rộn rã tiếng ve
Thương mẹ cha đời nông tang lam lũ
Mảnh vườn xưa với bụi chuối sau hè

Rồi chiến cuộc leo thang tôi vào lính
Đời tản cư gia quyến bỏ làng xưa
Chắc tay súng qua bao vùng chiến thuật
Vẫn nhớ hoài tiếng võng mẹ ru trưa

Ngày bảy lăm quân miền Nam thất trận
Tôi thân tù qua mấy trại tập trung
Những cay nghiệt trong cảnh đời mạt vận
Nói làm sao nỗi thống khổ chập chùng

Làm sao quên bao năm tù Tiên Lãnh
Đói triền miên dù nắng hạ mưa đông
Trận đòn thù đánh người vào bao tử
Đời khổ sai mạng sống rẻ vô cùng

Rồi chiều nay giữa quê người đầy nắng
Tôi bàng hoàng nhìn phượng tím nhà ai
Ngày tháng nào như cuốn phim quay chậm
Có nỗi buồn canh cánh khó nguôi ngoai.

NGUYỄN VĂN ĐIỀU