Thứ Ba, 17 tháng 7, 2012

CHÚT LÒNG GỞI MÙA HÈ



Tôi đứng lại giữa trời chiều đầy nắng
Mùa hạ về hoa phượng tím nhà ai
Chút kỷ niệm của một thời áo trắng
Bỗng hiện về như một thưở khó phai

Nhớ biết mấy mùa nắng vàng xưa cũ
Những trưa hè nghe rộn rã tiếng ve
Thương mẹ cha đời nông tang lam lũ
Mảnh vườn xưa với bụi chuối sau hè

Rồi chiến cuộc leo thang tôi vào lính
Đời tản cư gia quyến bỏ làng xưa
Chắc tay súng qua bao vùng chiến thuật
Vẫn nhớ hoài tiếng võng mẹ ru trưa

Ngày bảy lăm quân miền Nam thất trận
Tôi thân tù qua mấy trại tập trung
Những cay nghiệt trong cảnh đời mạt vận
Nói làm sao nỗi thống khổ chập chùng

Làm sao quên bao năm tù Tiên Lãnh
Đói triền miên dù nắng hạ mưa đông
Trận đòn thù đánh người vào bao tử
Đời khổ sai mạng sống rẻ vô cùng

Rồi chiều nay giữa quê người đầy nắng
Tôi bàng hoàng nhìn phượng tím nhà ai
Ngày tháng nào như cuốn phim quay chậm
Có nỗi buồn canh cánh khó nguôi ngoai.

NGUYỄN VĂN ĐIỀU

Không có nhận xét nào: