Khi bước chân đã quen rồi phố lạ
Gởi buồn vui theo cơm áo quê người
Giờ báo thức phải ra đi vội vã
Nhìn lại mình đã vượt tuổi sáu mươi
Em đâu biết lòng tôi còn gió bão
Bữa ra đi hò hẹn buổi quay về
Thế mà đã hai mươi năm lần lữa
Vẫn chưa lần tắm lại bến sông quê
Như con nước âm thầm theo dòng chảy
Tôi bây giờ mặt lạ giữa quê ai
Đời vẫn thế lạnh lùng cơn lốc xoáy
Nghe bạc lòng khi tóc trắng đời trai
Khi ngồi lại một mình trong góc nhỏ
Nghe lòng vui nhớ một thưở quê nhà
Những bạn bè của một thời máu lửa
Có một thời yêu dấu đã lìa xa
Nên an nhiên giữa phố người hối hả
Để yêu hơn cuộc sống tuổi về chiều
Dẫu có lúc tôi nhìn tôi mặt lạ
Vẫn xin lòng còn mãi những thương yêu !
NGUYỄN VĂN ĐIỀU
Chủ Nhật, 28 tháng 12, 2014
Thứ Ba, 9 tháng 12, 2014
HAI MƯƠI NĂM VIỄN XỨ
Chiều qua ngoài song cửa
Tôi ngồi viết bài thơ
Hai mươi năm rồi đó
Ngày qua nhanh không ngờ
Hai mươi năm viễn xứ
Đã quen đời xa quê
Chiều nay trên phố lạ
Biết còn ai nhớ về
Cũng ngày này năm cũ
Qua Mỹ ngày vào đông
Tuyết giăng đầy phố xá
Nghe tái tê vào lòng
Qua rồi ngày gian khó
Các con đã trưởng thành
Quê người ngày qua vội
Vẫn nhìn đời long lanh
Ôn lại ngày xưa đó
Quê người giờ vào đông
Tôi viết bài thơ nhỏ
Một chút gì bâng khuâng .
NGUYỄN VĂN ĐIỀU
Tôi ngồi viết bài thơ
Hai mươi năm rồi đó
Ngày qua nhanh không ngờ
Hai mươi năm viễn xứ
Đã quen đời xa quê
Chiều nay trên phố lạ
Biết còn ai nhớ về
Cũng ngày này năm cũ
Qua Mỹ ngày vào đông
Tuyết giăng đầy phố xá
Nghe tái tê vào lòng
Qua rồi ngày gian khó
Các con đã trưởng thành
Quê người ngày qua vội
Vẫn nhìn đời long lanh
Ôn lại ngày xưa đó
Quê người giờ vào đông
Tôi viết bài thơ nhỏ
Một chút gì bâng khuâng .
NGUYỄN VĂN ĐIỀU
Đăng ký:
Bài đăng (Atom)