Thứ Năm, 26 tháng 7, 2012

DẤU HỎI






Khi ngồi lại bên đời trông mây trắng
Tôi bỗng thương màu nắng úa vô cùng
Cuộc trăm năm rồi cũng là sương khói
Tôi một đời mộng mị cũng là không

Trong mắt nào mấy tà huy thăm thẳm
Ta đi hoài đi mãi chẳng về đâu
Bóng hồ điệp chập chờn trong giấc ngủ
Lời thiên thu như sóng vỗ ngang đầu

Em có thấy giữa bềnh bồng cổ tích
Mặt trời hồng vàng lạnh cõi chiêm bao
Tôi còn đó một trái tim trần tục
Vẫn yêu thương dù gió nỗi ba đào

Nên vẫn thích vui chơi cùng phong nguyệt
Đưa em về qua mấy lối trăng sao
Đời vẫn thế đến đi nào ai biết
Giữa đường trần nhân thế vẫn lao xao.

NGUYỄN VĂN ĐIỀU

Không có nhận xét nào: