Thứ Ba, 31 tháng 7, 2012

NHÌN LẠI ĐỜI MÌNH






Tôi về đó lòng trần con dong ruỗi
Bàn tay trơn không giữ được tim người
Khi mệt mỏi nhìn hồn mình rêu bụi
Mới hay rằng mất trắng tuổi hai mươi

Em chẳng lẽ chưa lần mong qúa hải
Để dung dăng dung dẻ dạo chơi và
nghe xao xuyến trái tim thời con gái
Nụ hôn nào như điện chạy trên da

Tôi lận đận qua bao lần chạy giặc
Đời tản cư danh phận chẳng ra gì
Ngày bỏ lớp xa trường buồn muốn khóc
Nhớ ngày nào màu áo trận ra đi

Rồi bảy lăm khi miền Nam đổi chủ
Tôi vào tù theo thân phận quê hương
Mang nỗi đau con chim ngàn bị ná
Tôi đâu ngờ mất hết bởi tang thương

Khi ngồi lại mới hay lòng chai sạn
Đời đổi thay em cũng đổi theo đời
Tôi đứng lặng nhìn em sang đò khác
Thương đời mình như thể lục bình trôi

Và chiều nay nhìn hàng cây vàng lá
Tôi bàng hoàng nhìn ngày tháng qua mau
Ai đứng đó xin vỗ giùm phố xá
Làm sao quên thơ dại thưở ban đầu.

NGUYỄN VĂN ĐIỀU

Không có nhận xét nào: