Khi đôi chân đã quen rồi phố lạ
Thì sá chi chuyện mưa nắng quê người
Tôi bước tới giữa dòng đời hối hả
Để cùng em ấm lạnh những buồn vui
Em có thấy ngoài kia trời xanh quá
Đôi chim nào ríu rít gọi tên nhau
Trên đất cằn có loài hoa vẫn nở
Ta bên người ngồi nói chuyện xưa sau
Có đôi ta dung dăng trên trần thế
Đôi vòng tay làm ấm áp cuộc dời
Vỗ tay lên hát vang vào dâu bể
Dắt dìu nhau bày tiếp các cuộc chơi
Em vẫn hiểu tháng ngày đi vội lắm
Nên gần nhau hãy trân trọng ân tình
Khi đá sỏi vẫn chuyền nhau hơi ấm
Ta cần nhau đi suốt cuộc nhân sinh
Và như thế tình yêu ta bay bỗng
Bước chân non như gió chạm qua lòng
Em yêu dấu anh yêu người quá thể
Giữa vô cùng ta bước nhẹ vào không.
NGUYỄN VĂN ĐIỀU
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét