Thứ Tư, 27 tháng 6, 2018

TRONG NỖI BUỒN VÀNG

Ta nằm bệnh cả tuần không người hỏi
Nên nằm lì quên ngày tháng ngoài kia
Kể từ độ đường trường cung kiếm mỏi
Ta một mình bầu bạn ngọn đèn khuya

Rồi thỉnh thoảng có những đêm mất ngủ
Nằm một mình nghe tiếng dế trong đêm
Lúc thảng thốt gọi tên mình tự hỏi
Ta còn gì cho ngày tháng không tên

Như con nước xuôi dòng âm thầm chảy
Ta một lần lưu lạc giữa quê ai
Ngày với tháng cứ qua đều trước ngõ
Mà lòng trần vẫn chưa thấy nguôi ngoai

Vẫn còn đó nỗi buồn người vong quốc
Mang vết thương ta bước xuống cuộc đời
Thân phận mỏng của nguời dân nhược tiểu
Cuộc nhiễu nhương vẫn còn đó ai ơi

Rồi cơm áo đưa ta theo dòng xoáy
Ta lăn mình như một chiếc đu quay
Đời công nghiệp con người luôn hối hả
Chuyện lòng ta còn biết mấy ai hay !

NGUYỄN VĂN ĐIỀU

Không có nhận xét nào: