Thứ Ba, 28 tháng 12, 2010

NGỒI LẠI BÊN ĐỜI 1



Rồi ngày tháng cứ âm thầm đi mãi
Tôi bâng khuâng khi ngồi lại bên đời
Bỗng có lúc chợt thấy mình lạ lẫm
Biết còn ai cho ấm áp cuộc chơi ?



Em thì vẫn vô tâm theo dòng chảy
Tôi phân thân theo cơm áo qua ngày
Đời công nghiệp nên một đời hối hả
Nhớ vô cùng ngày tuổi nhỏ qua mau



Khi đi giữa quê người không còn lạ
Là đã quen với nhân thế lọc lừa
Thôi đã xa chút lòng xưa lụa trắng
Để quen dần chuyện nắng sớm chiều mưa



Có lúc nhớ quê nhà trông mây trắng
Nỗi đau xưa còn âm ỉ bây giờ
Những phận người bọt bèo như lá cỏ
Mà nghe lòng héo hắt giữa cơn mơ



Tôi đứng đó giữa chập chùng dâu bể
Để yêu hơn những cuộc sống nhọc nhằn
Đã qua rồi có một thời trai trẻ
Đêm phố người khó thấy một vầng trăng.

NGUYỄN VĂN ĐIỀU

Không có nhận xét nào: