
Tôi đến Mỹ vào một chiều phố núi
Trời vào đông tuyết phủ trắng hiên nhà
Bên đường dốc có hàng cây trơ trụi
Quê nhà thôi đã khuất mấy ngàn xa
Chút hồn nhiên làm ấm lại lòng người
Chắc thôn làng đã sang mùa tảo mộ
Biết nhờ ai gởi một đóa hồng tươi
Mong qua đi những cay đắng tâm hồn
Nhìn lủ trẻ vẫn vô tư cười nói
Đủ cho lòng thanh thản bớt cô đơn
Như thân ong phải đem mật cho đời
Có lúc nhớ khói chiều trên mái lá
Lòng bâng khuâng thương câu hát à ơi ...
NGUYỄN VĂN ĐIỀU
( 1994 )
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét