Mang nỗi đau thân chim ngàn bị ná
Chân lao đao sấp ngữa bước theo đời
Tôi còn đó trái tim hồng rỉ máu
Biết còn ai khi vật đổi sao dời
Em ngày ấy dịu hiền như thục nữ
Cũng quay lưng bỏ lại ánh trăng thề
Tôi ngày đó chập chờn cơn mộng dữ
Một quãng đời đen tối thấy mà ghê
Nên cúi mặt cho qua ngày tóc rối
Lời yêu xưa như thả gió về ngàn
Nỗi buồn cứ mỗi ngày đùn như mối
Ngỡ đời mình đu trên những dấu than !
Những bè bạn của tháng ngày binh lửa
Đứa ngủ yên đứa lây lất theo ngày
Tôi cúi mặt mà nghe lòng lệ ứa
Chẳng còn gì khi thời cuộc đổi thay
Thôi đời đã không nương người lỡ vận
Tôi tìm tôi để sống với lòng mình
Tình yêu xưa cũng phù du quá đỗi
Nhớ một thời tuổi trẻ đẹp lung linh.
NGUYỄN VĂN ĐIỀU
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét