Thứ Tư, 22 tháng 5, 2013

MỘT THƯỞ NHÂN GIAN

tôi một lần đến với nhân gian
đã thấy hết tình đời gian trá
khi em đến chuyền hơi thở lạ
chợt một lần thắp lại niềm tin
mong cuộc tình đỗ bến bình yên
dắt nhau đi đầu non cuối bể
thuở yêu người lòng vui qúa thể
tưởng cùng em cuối đất cùng trời


quê hương mình máu lửa cùng nơi

tôi bỏ lớp xa trường vào lính
chắc tay súng làm theo quân lịnh

đem thân trai phục vụ quê nhà
tuổi thanh xuân lòng rất thiết tha
chân vững bước đi về phía trước
vận mệnh quốc gia ai biết được
ngày bảy lăm lịch sử sang trang


xót đau thân nhược tiểu da vàng
những mặc cả từ nơi cường quốc
khi miền Nam là người thua cuộc
thì đã đành nước mất nhà tan
tôi đưa thân vào các trại giam
nếm đủ đòn thù sau song sắt
em xót xa nhưng rồi quay mặt
tôi an lòng thân phận bèo trôi.

nguyễn văn điều

Không có nhận xét nào: