
Nằm suốt canh tàn không ngủ được
Thôi thì ngồi dậy ngắm trăng chơi
Trăng sáng qúa lòng thì tối qúa
Ta thèm qúa đỗi bóng trăng rơi
Có ai cùng ta trong đêm không
Có tiếng ai đi nhẹ vào lòng
Ta gõ vào tim ta lóc cóc
Như tiếng ai khua cuối dặm hồng
Lòng ta thì vốn như lụa trắng
Mà đời thì lắm nỗi đa đoan
Nên vẫn suốt một đời chóng mặt
Nghe tiếng gà lòng thấy xốn xang
Thôi mở lòng ra cho gió cát
Nghe thiên thu vỗ mãi không ngừng
Chiều nay thôi cũng như chiều khác
Nhìn sương rơi lòng bỗng rưng rưng
Chút rượu cuối cùng đem ra uống
Bầu cạn nên lòng cũng rỗng không
Ta bây giờ như cây đàn vỡ
Chạy hụt hơi rồi cũng lòng vòng.
NGUYỄN VĂN ĐIỀU
( 1972 )
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét