Nửa đêm về chùa tụng Lăng Nghiêm
Nghe lòng thanh thản rất bình yên
Quên đi hết chuyện đời nhân ngã
Gặp lại mình sau những đảo điên
Ta một đời cứ mãi lanh quanh
Cái tâm xao động chẳng an bình
Tiếng mõ nhịp nhàng theo người tụng
Nghe lòng an lạc suốt thời kinh
Bỏ qua đi mọi thứ buồn phiền
Vui đời theo từng bước nhân duyên
Xã tiểu ngã hướng về đại ngã
Ngỡ đời mình như lạc cảnh tiên
Nên lòng vui khi tụng Lăng Nghiêm
Có định rồi huệ phát tự nhiên
Tìm đâu xa nhân gian tịnh độ
Mở mắt nhìn ra chợt thấy liền.
NGUYỄN VĂN ĐIỀU
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét