Thứ Ba, 10 tháng 6, 2008

THƠ XUÂN



Mùa xuân đến có tuyết giăng đầu ngõ
Ta phất phơ nương náu ở quê người
Tờ lịch rơi theo ngày đi vội vã
Bàn tay che chưa ấm nỗi môi cười

Em thì vẫn se sua cùng nhân thế
Đã quên đi ngày ấm lạnh nhân tình
Ta đứng lại vẫy
tay chào dâu bể
Biết còn ai nâng cạn chén nhục vinh

Lòng còn mãi đa đoan cùng thế sự
Thương quê hương như muối xát qua lòng
Nghe đài báo bao tai trời ách nước
Thương thân cò phải lặn lội bờ sông !

Và mỗi sáng khi vươn mình thức giấc
Ta soi gương như tìm lại chính mình
Và bắt gặp một bóng ai lạ lẫm
Đang trôi đều theo dòng xoáy nhân sinh

Còn lại đó chút lòng trong như ngọc
Viết lên đây như để cám ơn người
Em bước qua và mùa xuân ngồi lại
Ta một mình sống lại thuở đôi mươi.

NGUYỄN VĂN ĐIỀU
(Xuân 2001)

1 nhận xét:

saok nói...

Bài này hay quá !!!