Thứ Năm, 1 tháng 5, 2008

Ngày Ra Tù ở Tam Kỳ



Từ đổi đời ta thành người mạt hạng
Dăm bài thơ không giữ nổi tim người
Ta thân tù em vào tay kẻ khác
Trong mắt ai ta mất một góc đời

Tình một thuở như gừng cay muối mặn
Ngày bên nhau em hẹn chuyện đá vàng
Cơn bão lốc ngày bảy lăm ập đến
Cuốn đời tình hai đứa bỗng tan hoang

Ngày ra tù em chồng con yên phận
Ta xót xa thân cá chậu chim lồng
Người anh em thuở nào giờ mặt lạ
Ta một mình thấm thía nỗi long đong !

Xóm làng xưa bỗng dưng thành xa lạ
Trên quê hương ta chợt thấy lạc loài
Khi hiểu được lòng người thường gian trá
Đời loại ba,ta biết mất tương lai!



Ngày về lại ta biết mình mất trắng
Về bên sông ta giặt áo phong trần
Gọi một lần tên người ngày dâu bể
Biết đời mình thôi thế phải trần thân !

Khi hứng đủ những đường dao oan nghiệt
Cám ơn thơ và vô lượng đât trời
Ta vẫn thấy còn chút gì hạnh phúc
Để thương đời qua bao nỗi buồn vui.

NGUYỄN VĂN ĐIỀU
( 1982 )

Không có nhận xét nào: