Thứ Năm, 1 tháng 5, 2008

Bài Viết Từ Một Chuyến Đi



muốn bỏ lông bông về an phận
đốt điếu thuốc lên bỗng ngại ngần
em vẫn xa trong chiều ngóng đợi
rách áo làm sao ấm được lòng ?

làm thơ mà xót đời phiêu bạt
qua mấy đầy vơi mấy ngậm ngùi
nhìn lên trời đất bao dâu bể
đời biết ai đâu để ngọt bùi ?

qua mấy tàn phai mây vẫn bay
ta đi áo mỏng lạnh quê người
một mai mỏi bước chân lưu lạc
xó chợ kê tay gối cuộc đời.

nửa đêm thức dậy nhìn mây trắng
trời đất mang mang thiên cổ đâu?
ta qua cũng lắm trời sương khói
vẫn ngàn năm thác chảy ngang đầu

ta đi với cây đàn bỏ lại
một mai đứt phím lấy ai thay
em nào biết ta buồn muốn khóc
bè bạn cuối trời,ai có hay ?


NGUYỄN VĂN ĐIỀU.

Không có nhận xét nào: