Thứ Năm, 1 tháng 5, 2008

Rượu hết, thơ ta cũng thở dài



Một chỗ nào cho ta chiều nay
Lòng đau như lửa đốt ngang mày
Ta cõng thiên thu như đeo đá
Khi không sấp ngữa dưới chân ngày

Người qua rồi,ta bạn với ai ?
Rượu hết thơ ta cũng thở dài
Bạn hiền đốt đuốc tìm không có
Nên vẫn thèm say trong mắt ai !

Ta đem ta đánh cuộc cùng người
Cạn vốn nói cười cũng dở hơi
Mới hay gom chút tài hoa lại
Chưa đủ để vay một nụ cười

Có lúc buồn tình ngắm trăng suông
Đời chia trăm nhánh rẽ thẳm muôn trùng
Ngó ra thiên hạ như mây trắng
Mình ta ngồi hát giữa vô cùng.


NGUYỄN VĂN ĐIỀU











Không có nhận xét nào: