bao nhiêu năm dong ruỗi giữa quê người bỗng có lúc bàng hoàng khi ngồi lại đời sống vẫn lạnh lùng trôi đi mãi tôi phân vân khi cúi xuống đời mình
khi trôi dài theo dòng xoáy nhân sinh tôi tìm tôi giữa chợ đời hối hả đời công nghiệp ngày đi qua vội vã tôi một mình ngồi với bóng chiều qua biết còn ai giữa phố lạ bao la tôi ngồi lại nhìn tuổi đời qua vội trăm lối rẽ người đi về muôn lối tôi nhìn tôi giữa phiên chợ đông người nên trở về bên góc nhỏ buồn vui vẫn trân qúy một thời thơ dại cũ hiên nhà ai hoa vàng đang hé nụ nghe âm vang đâu đó một tiếng cười. nguyễn văn điều
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét