Thứ Năm, 10 tháng 1, 2013

THƯỞ BAN ĐẦU

Như con nước cứ âm thầm về biển
Tôi bao phen lặng lẽ trượt theo đời
Vẫn còn đó ngổn ngang bao nhiêu chuyện
Dẫu biết rằng rồi cũng tợ sân chơi

Em ngày ấy dịu hiền như thục nữ
Đến bên tôi trao gửi một cái nhìn
Môi mắt ấy còn thơm mùi sách vở
Tôi một lần ngây ngất dậy niềm tin

Rồi từng buổi đón đưa trên phố nhỏ
Những chiều vàng vào hạ bận mùa thi
Bao kỷ niệm đi dần vào thương nhớ
Mong ngày mai hai đứa vẹn câu thề

Từ bảy lăm quê hương mình thay đổi
Tôi thân tù khi lịch sử sang trang
Đời đã đổi nên tình duyên tan vỡ
Chẳng còn gì khi tất cả tan hoang

Bỗng chiều nay trên phố người ngồi lại
Tôi nghe lòng thoáng nhớ một thời qua
Dù thời gian vẫn lạnh lùng qua mãi
Thưở ban đầu đâu dễ để phôi pha.

NGUYỄN VĂN ĐIỀU

Không có nhận xét nào: