Thứ Năm, 2 tháng 10, 2014

MƯA TRẮNG ĐỜI NHAU

như con nước âm thầm xuôi về biển
tôi một đời mặt lạ giữa quê ai
đời vẫn thế chập chùng bao nhiêu chuyện
mới ngày nào đã tóc trắng đời trai

em ngày đó một lần mời chén rượu
mong tình ta đỏ thắm chuyện cau trầu
thời nhiễu nhương biết ai người tri tửu
khi quê mình chinh chiến quá dài lâu


ngày bảy lăm quân miền Nam thất trận
tôi lêu bêu qua các nẻo nhà tù
em thục nữ cũng bẽ bàng duyên phận
đời cũng buồn như đêm tối âm u

rồi từ đó tình ta đành tan vỡ
em theo chồng khi tôi ở nhà giam
chuyện chúng mình thôi đành không duyên nợ
chim xa bầy ta lạc cõi trăm năm

khi cúi xuống nhìn lòng mình rêu phủ
tôi ngẩn ngơ nhìn  nhân thế muôn màu
ngày viễn xứ trông vời về quê cũ
ngày tháng nào mưa trắng cả đời nhau.

NGUYỄN VĂN ĐIỀU

Không có nhận xét nào: