Thứ Tư, 22 tháng 8, 2012

THƯƠNG THƯỞ XUÂN THÌ




Có những chiều lái xe đi trên phố
Tôi đi hoài tìm một chỗ tình thân
Vẫn thấy mãi cảnh ngựa xe vội vã
Chiều qua mau trên phố lạ âm thầm

Bởi phố lạ chợt thấy mình cô độc
Bàn tay run không bắt kịp dòng đời
Đời công nghiệp người vô cùng tất bật
Tôi một mình ngồi với bóng chiều rơi

Khi cúi xuống bỗng thấy mình xa lạ
Chút lòng xưa rêu bụi phủ đâu ngờ
Mấy mùa mưa mấy mùa thu vàng lá
Bước chân về trên lối nhỏ phất phơ

Khi mê mải rong chơi cùng phong nguyệt
Tôi bỗng thương một thưở tuổi xuân thì
Trời mưa nắng vô chừng ai đâu biết
Như có lần em đã đến rồi đi

Tạ ơn em tạ ơn đời vô lượng
Đã cho ta ngây ngất những men đời
Tuổi xanh tôi một thời trong gió chướng
Nên bằng lòng du thử để rong chơi.

NGUYỄN VĂN ĐIỀU

Không có nhận xét nào: