Có lúc buồn lái xe ra phố
Mong tìm ra một chút lòng vui
Theo dòng xe một đời hối hả
Ta tìm đâu một góc ngọt bùi
Đậu xe ta bước vào siêu thị
Gọi cốc cà phê ở quán quen
Ngoài kia phố xá đang ồn náo
Ta tìm mình sau những bon chen
Còn biết cùng ai giữa phố người
Qua rồi một thuở tuổi đôi mươi
Một thời áo trận quen chinh chiến
Một thuở mất quê tím ngát đời
Ở đây ta có dăm người bạn
Nhưng bất ngờ đâu thể gặp nhau
Nên cứ một ta ngồi góc nhỏ
Một mình ngồi đó với xưa sau
Cô nhỏ chạy bàn cười lúng liếng
Áo quần thiếu vải dẫu mùa đông
Ta tặng em chút tiền khoe của
Thương đời mình vẫn mãi lông bông.
NGUYỄN VĂN ĐIỀU
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét