Có lúc chợt một mình ngồi lại
Thương sao thơ dại đẹp vô cùng
Ngày khôn lớn thấy lòng bỗng khác
Nhìn đời đâu cũng thấy bung xung
Cơm áo xô ta từng sấp ngữa
Roi đời cứ vỗ mãi oan khiên
Mới hay nhân thế là điên đảo
Nên đành vạn sự hãy tùy duyên
Bời dịch bệnh ngồi nhà quanh quẩn
Nên thèm sao một mảng trời xanh
Ngày với tháng chập chùng sóng vỗ
Ta một đời cứ mãi loanh quanh
Nên thôi hãy an nhiên ta bước
Ngại ngùng chi nhân thế lao xao
Con đường có người xuôi kẻ ngược
Giữa đường trần cứ ngỡ chiêm bao
May còn thơ như lời tâm sự
Để còn yêu cuộc sống ngọt ngào
Giữ chút niềm tin ngày viễn xứ
Cho lòng mình bát ngát trăng sao.
NGUYỄN VĂN ĐIỀU
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét