
Tôi đi giữa quê người ngày tháng chạp
Trời mùa đông cái lạnh tái tê da
Vẫn bề bộn với trang đời lở dở
Ở nơi này vẫn nhớ mãi quê xa
Đời sống vẫn quay vòng như con vụ
Tôi đôi khi phải tìm lại chính mình
Ngày với tháng vẫn lạnh lùng đi mãi
Nhớ ngày nào thời tuổi trẻ lung linh
Khi cúi xuống nhìn lại mình bỗng lạ
Những ưu tư chợt lớn mãi không ngờ
Bỗng thấy thương những phận đời lá cỏ
Sống âm thầm không cả một giấc mơ
Khi quen bước giữa đường trần bụi bặm
Nghe bạc lòng khi nhớ tuổi thơ xưa
Vẫn thương lắm mùa nắng vàng tuổi nhỏ
Tiếng ve sầu réo rắt giữa ban trưa
Rồi chiều nay giữa quê người phố lạ
Tôi giật mình nhìn năm cũ đi qua
Đời sống vẫn chập chùng con sóng vỗ
Mà đời mình tóc đã đẫm sương pha.
NGUYỄN VĂN ĐIỀU
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét