Thứ Ba, 29 tháng 12, 2009

MỘT MÌNH VỚI MƯA



Chiều một mình ngồi trông mưa đổ
Mưa về trong ngày tháng lập đông
Mưa xuống đời ta tầm tã qúa
Có ai qua xin gửi chút lòng

Ta trói mình trong dây oan nghiệt
Dễ chừng áo bạc đã bao năm
Cớ sao hồn vẫn còn mê gái
Dẫu biết tình ngọt tợ dao đâm

Em đến cùng ta trong một thuở
Mắt nhìn lúng liếng gởi buồn vui
Ta ngây ngất giữa khung trời nhỏ
Ngày tháng đi theo rộn tiếng cười

Rồi có một ngày xuân bảy lăm
Đổi đời ta phải cảnh tù giam
Em thích giàu sang quên thệ ước
Cuộc tình xưa thôi đã sang trang

Ngày ra tù em đã yên nơi
Một mình tôi bóng lẻ trong đời
Tôi tìm tôi giữa ngày tháng lạ
Quên một lần em bỏ cuộc chơi !

NGUYỄN VĂN ĐIỀU

Không có nhận xét nào: