Thứ Tư, 30 tháng 12, 2009

BÊN ĐỜI NGỒI LẠI



Một lúc nào chợt bên đời ngồi lại
Tôi bỗng thương ngày tuổi nhỏ vô cùng
Từ khôn lớn áo cơm đành trí trá
Tôi một đời đuối mộng giữa mênh mông

Nhớ ngày nào thuở còn ngồi trung học
Với quần xanh áo trắng thật êm đềm
Bao mơ ước hồn nhiên trong cặp sách
Giờ tan trường trên phố nhỏ thân quen

Rồi quê mẹ chiến tranh ngày mỗi lớn
Tuổi thanh niên phải bỏ lớp xa trường
Mang áo trận tôi về miền lửa đạn
Xa gia đình xa cả những yêu thương

Ngày bảy lăm đổi đời về quê cũ
Người anh em mặt lạ buổi tương phùng
Bởi thất trận cam thân tù vất vả
Tôi chập chờn đi giữa sắc và không

Biết còn ai giữa chợ đời gai lửa
Tôi nhìn tôi lạ mặt thuở làm người
Em bước nhẹ qua đời tôi một thuở
Xin một lần giữ hộ những buồn vui.

NGUYỄN VĂN ĐIỀU


Không có nhận xét nào: