Tôi từ độ neo đời nơi xứ lạ
Lòng đã quen bao nắng sớm mưa chiều
Đời công nghiệp con người luôn hối hả
Đã xa rồi thời tuổi ngọc dấu yêu
Em yêu ta ngày quê hương đổi chủ
Nên đời buồn như đêm tối âm u
Ta một thuở đau mùi thân chiến bại
Đời lêu bêu qua khắp nẻo nhà tù
Nên từ đó mang nỗi buồn vong quốc
Sống lầm than nơi góc tối quê hương
Ngày ra tù với hai bàn tay trắng
Đời cu li xuôi ngược khắp nẻo đường
Nên bây giờ an thân ngày viễn xứ
Câu chuyện buồn ngày tháng cũ quên đi
Bắt đâu lại bằng niềm tin bước tới
Mãi ngược xuôi quên mất tuổi xuân thì
Cám ơn đời vẫn còn em bên cạnh
Để cầm tay bước tiếp giữa đường trần
Bên hiên nhà khóm hồng vô tư nở
Ta nghe lòng có một chút bâng khuâng.
NGUYỄN VĂN ĐIỀU
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét