Tôi từ đó phất phơ lòng sương khói
Đời lưu vong như con nước xa nguồn
Ngày với tháng lòng vòng theo cơm áo
Đêm trở mình thương tiếng dế kêu sương
Thương tóc em nay không còn đen nữa
Mà thân tôi tóc cũng trắng đời trai
Ngày nào đó chúng mình xanh mộng ước
Tuổi về chiều lại sống giữa quê ai
Những bằng hữu của một thời áo trận
Đứa lang thang nơi cuối đất cùng trời
Kẻ nằm xuống đem theo niềm u uẩn
Biết còn ai lòng nhân thế đầy vơi
Thời gian vẫn âm thầm qua trước cửa
Mà lòng trần bao dâu bể chưa nguôi
Vẫn thương quá một quê nhà bỏ lại
May còn em nên chợt thấy đời vui
Nên đi giữa quê người thong thả bước
Ta còn nhau là ân sũng đời mình
Dẫu còn đó những bộn bề phía trước
Nụ tình ta vẫn mãi thắm lung linh.
NGUYỄN VĂN ĐIỀU
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét