Mỗi sáng sớm tôi đi Chùa lễ Phật
Ngồi một mình an tịnh giữa đêm vơi
Tập thở ra hít vào từng hơi thở
Gác ngoài tai chuyện tất bật cuộc đời
Ngồi thẳng lưng, thân và tâm chẳng động
Lòng như nhiên an trú tựa mây ngàn
Đôi mắt nhắm nhưng không hề ngủ gục
Quán đời mình theo hơi thở bình an
Rồi sẽ thấy từng sát na sinh diệt
Và trùng trùng duyên khởi quyện vào nhau
Cái này có thì cái kia sẽ có
Đâu một mình làm chủ thể cơn đau
Và như thế bỗng thương đời quá đỗi
Một chữ không vĩ đại có ai ngờ
Mỗi ngày qua nghe lòng mình hướng nội
Chút niềm riêng viết vội xuống thành thơ.
NGUYỄN VĂN ĐIỀU
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét