Nắng chói chang trên phố người tháng bảy
Mùa hạ về gợi nhớ một thời qua
Như con nước xa nguồn theo dòng chảy
Thương những ngày thơ dại đã lìa xa
Em ngày ấy diệu hiền màu áo trắng
Lòng vô tư theo tiếng trống hiên trường
Tôi cũng thế có một thời đèn sách
Mùa hạ về lòng bao nỗi vấn vương
Ngày bên nhau lòng ngại ngùng qúa đỗi
Môi ngập ngừng mà chẳng nói nên câu
Tay cầm tay môi thơm mùi lúa mới
Lòng bâng khuâng ngây ngất nụ hôn đầu
Rồi bão lửa cuốn phăng tình hai đứa
Ngày bảy lăm tôi sống trại tập trung
Em gác lại tình xưa theo đời mới
Lời yêu nào một thưở gởi vào không
Rồi chiều nay trên phố người đầy nắng
Chợt nghe lòng xao xuyến những hè xưa
Thương qúa đỗi có một thời áo trắng
Mà tình người thì sáng nắng chiều mưa.
NGUYỄN VĂN ĐIỀU
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét