Tôi một thuở quê người vui chân bước
Lòng đã quen bao nắng sớm mưa chiều
Dẫu đời sống bộn bề còn phía trước
Vẫn thương về một quê mẹ dấu yêu
Vẫn nhớ quá cây đa dòng suối cũ
Tuổi mười lăm con diều giấy bay cao
Ngày nghỉ học theo cha đi thăm ruộng
Những trưa hè nghe mẹ hát ca dao
Rồi chiến tranh quê mình đầy máu lửa
Đời tản cư sống chen chúc thị thành
Gác bút nghiên mà nghe lòng lệ ứa
Súng trên vai bỏ lại tuổi học sinh
Rồi bảy lăm đau lòng thân chiến bại
Tôi thân tù qua các trại tập trung
Khi đời sống dựa lưng cùng nỗi chết
Còn trong tôi bao hình ảnh hãi hùng
Và chiều nay nơi phố người ồn náo
Tôi bâng khuâng theo kỷ niệm hiện về
Vẫn thương quá một quê nhà bỏ lại
Mong có lần tắm lại bến sông quê.
NGUYỄN VĂN ĐIỀU
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét